Ông Abu Abdur Rohman
Abdullah bin Umar bin Al-Khottob y kể: tôi đã nghe
Nabi (saw) nói:
"Islam được xây dựng trên năm trụ cột: lời tuyên thệ La i la ha il lol loh và Muhammad là Rosul của Allah, dâng lễ Solah, xuất Zakat bắt buộc, hành hương (Haj) tại ngôi đền Ka'bah và nhịn chay tháng Romadon."
Hadith do Al-Bukhory ghi lại ở phần Iman, chương lời cầu xin của các người đức tin của các người vì Allah phán: {Nếu không vì lời cầu nguyện của các người thì Thượng Đế của Ta không quan tâm đến các người} Hadith số 8 và Muslim ghi lại ở phần Iman, chương phân tích các nền tảng của Islam và sự vững chắc của xương, Hadith số 16 và 21.
* Phân tích Hadith:
Câu "La i la ha il lol loh" Có
nghĩa là "Không có Thượng Đế nào xứng đáng được thờ phụng mà chỉ có Allah
duy nhất"
Còn câu "Muhammad là Rosul của
Allah"
Họ tên đầy đủ của Rosul Muhammad (saw) là:
Muhammad con ông Abdullah con cháu của ông Hashim là dòng tộc Qu-roish thuộc
con cháu Nabi Isma-il con Nabi Ibrohim u và trong con cháu
Nabi Isma-il u duy
chỉ có Nabi Muhammad (saw) là
Rosul không có ai khác và đây cũng là ý nghĩa của câu kinh thuật lại lời cầu
xin của Ibrohim u và
Isma-il u như
sau:
{Lạy Thượng Đế của chúng
tôi! Xin Ngài hãy cử phái trong con cháu của chúng tôi một vị Rosul rồi ban cho
chúng các lời mặc khải của Ngài.} Al-Baqoroh: 129.
Nghĩa chữ "Rosul của Allah" nghĩa
là Thiên Sứ hay Sứ Giả của Allah được Allah ban cho một bộ giáo lý giáo luật
mới với mệnh lệnh tuyên truyền lời bộ giáo lý đó cho thiên hạ đồng thời ra lệnh
Người cũng như thiên hạ phải thi hành theo bộ giáo lý này.
Hỏi: Ở nền tảng thứ nhất có hai câu tại
sao không làm mỗi câu một nền tảng ?
Đáp: Bởi hai lời tuyên thệ này là cái
cân để cân đo việc làm có đúng hay không, ở câu tuyên thệ "La i la ha il
lol loh" mang ý nghĩa là bắt buộc việc làm đó phải thật thành tâm làm vì
Allah còn câu "Muhammad là Rosul của Allah" mang ý nghĩa bắt buộc noi
theo việc làm của Nabi (saw).
Cho nên tất cả mọi việc làm muốn được Allah chấp nhận phải tuân thủ theo hai
điều kiện đó là "thành tâm làm vì Allah và noi theo đường lối của
Nabi (saw)."
Bắt buộc con người phải nói câu "Ash ha
đu al la i la ha il lol loh" ra bằng lời và trong tim y hài lòng rằng chỉ
có Allah duy nhất mới xứng đáng tôn thờ, bởi chữ "Ash ha đu" nghĩa là
hài lòng trong tim và nói ra bằng lời, còn nếu là người câm thì chỉ cần y hài lòng
trong tim là đủ bởi y bất lực nói lên lời.
Đối với ai chỉ nói lời tuyên thệ bằng lời
không nhưng trong tim lại không hài lòng Allah duy nhất để tôn thờ thì chưa đủ
bởi những kẻ đạo đức giả họ đã nói nên lời tuyên thệ chỉ có Allah duy nhất mới
xứng đáng tôn thờ nhưng trong tim chúng không phục nên lời tuyên thệ đó không
giúp ích được cho chúng cả.
Chúng ta nói: "không có Thượng Đế nào
xứng đáng được thờ phụng mà chỉ có Allah", trong câu nói này có sự mâu
thuẩn đó là chẳng lẽ trên đời này không có thần linh hay thượng đế nào khác hay
sao trong khi Allah phán:
{Những thần linh mà họ
(những người phủ nhận Allah) cầu nguyện ngoài Allah không giúp ích gì được cho
họ cả} Hud: 101.
Allah phán ở chương khác:
{Hoặc phải chăng chúng được
những thần linh khác bảo vệ họ tránh khỏi TA (Allah)? (ngược lại những thần
linh đó) không thể tự cứu bản thân chúng được lại càng không tự bảo vệ bản thân
chúng thoát khỏi (hành phạt của) TA} Al-Ambiyá: 43.
Allah phán ở chương khác:
{Và Ngươi (Muhammad) chớ cầu
nguyện cùng với Allah một thần linh nào khác.} Al-Qosos: 88.
Đúng, trên đời này không phải không có thần
linh ngược lại có rất nhiều nữa là khác nhưng tất cả đều không xứng đáng được
tôn thờ như Allah đã phán:
{(Sự việc như) thế đấy là
bởi chính Allah là Đấng Chân Lý Tuyệt Đối và chắc chắn những ai cầu xin ngoài
Allah tất cả đều do hư cấu, giả tạo trong khi Allah là Đấng Tối Cao, Đấng Vĩ
Đại.} Al-Haj: 62.
Qua những câu kinh trên nói lên rằng những
người đa thần khi họ đến trước thần linh của họ với sự kính sợ, sùng kính rồi
quỳ lại những thần linh đó và đôi khi ngấc xỉu nhưng tất cả sự tôn thờ của họ
điều vô nghĩa kể cả những thần linh của họ đều do hư cấu giả tạo.
Allah là Đại Danh của Thượng Đế là Đại Danh
gốc của các Đại Danh khác, không ai được phép dùng tên này đặt cho bất cứ ai
khác.
Hỏi: Ai chỉ nói lời tuyên thệ này có
được bước vào vành đai Islam hay không ?
Đáp: Có, với lời tuyên thệ này làm cho
người Kafir thành người Muslim kể cả chúng ta có tưởng tượng rằng y nói lên lời
đó chỉ muốn được che chở hoặc tưởng tượng rằng y chỉ nói dối mà thôi nhưng khi
y nói thế thì đã cấm chúng ta xâm phạm đến tính mạng và tài sản của y, bằng
chứng cho việc này là câu chuyện xảy ra trong lúc chiến tranh có một người đa
thần đã bị ông Usamah bin Zaid t khống chế bằng kiếm
thì ngay lập tức y nói: "La i la ha il lol loh" thì ông Usamah cứ
tưởng rằng y chỉ nói ra để khỏi bị giết mà thôi nhưng ông Usamah đã giết người
đó. Khi sự việc đến tai Nabi (saw) thì
Người cứ lặp đi lặp lại câu:
"Ngươi
đã giết ông ta sau khi đã nói câu: La i la ha il lol loh"
Ông
Usamah t nói:
thưa Rosul! Ông ta nói ra chỉ muốn được sống mà thôi nhưng Nabi (saw) cứ
lặp lại mãi câu: "Ngươi đã giết ông ta sau khi đã nói câu: La i la ha il
lol loh" lúc đó ông Usamah t nói: ước gì trước kia
tôi đừng vào Islam. Hadith do Al-Bukhory và Muslim ghi lại.
Ngụ ý câu của ông Usamah t ước gì trước kia tôi
đừng vào Islam tức đến bây giờ mới vào để thoát được tội trạng này bởi người
vào Islam thì tất cả mọi tội lỗi trước kia bị xóa sạch hết.
Cho nên, chúng ta chỉ được phép làm theo
những gì thể hiện bề ngoài của con người cho dù trong lòng chúng ta có khẳng
định rằng người đó nói ra chỉ để được thoát thân nhưng chúng ta sẽ giết họ nếu
họ phản đạo sau đó. Vấn đề này đã xảy ra khi người Muslim bắt được tù binh
người Kafir thì họ nói chúng tôi qui phục Islam để khỏi bị giết, lúc đó những
anh hùng chiến trường hỏi như thế chúng tôi có giết họ không sau khi họ đã
tuyên thệ câu: "La i la ha il lol loh" ?
Đáp: chúng tôi trả lời bạn như sau: dựa
vào Hadith của Usamah bin Zaid ở trên các bạn không được giết họ mà hãy giám
sát họ thật kỹ càng nếu một khi biết được họ phản đạo thì giết họ, bởi một khi
họ nói lên lời tuyên thệ "La i la ha il lol loh" bắt buộc họ phải làm
theo giáo lý Islam. Nếu là người Kafir chỉ nói câu "La i la ha il lol
loh" nhưng lại không chịu nói: "Wa ash ha đu anh na Muhammad Ro sul
lul loh" thì không đủ cho đến khi y nói cả hai câu: "Ash ha đu al la
i la ha il lol loh wa ash ha đu anh na Muhammad Ro sul lul loh".
Lời tuyên thệ "La i la ha il lol
loh" bắt buộc phải thật thành tâm tôn thờ Allah sự tôn thờ này nằm trong
các thể loại của Tâuhid đó là Tâuhid Al-Uluhiyah hay còn gọi là Tâuhid
Al-I'badah (tức thuần nhất Allah trong sự tôn thờ), bởi ý nghĩa câu: "La i
la ha il lol loh" là không có Thượng Đế nào xứng đáng được thờ phụng mà
chỉ có Allah duy nhất để tôn thờ, còn ai nói câu "La i la ha il lol
loh" mà vẫn còn thờ ai khác cùng với Allah thì y chẳng qua là người nói
dối, trong lời tuyên thệ bắt buộc người nói phải thật thành tâm tôn thờ Allah
tránh khoe khoang, khoác lát và những gì tương tự.
Ngoài câu "La i la ha il lol loh"
bắt buộc phải nói thêm câu "anh na Muhammad Ro sul lul loh" tức xác
nhận Muhammad là Thiên Sứ của Allah Người được Allah cử phái mang một bộ giáo
lý mới xuống cho nhân loại và được lệnh phải tuyên truyền giáo lý đó cho mọi
người trong khi ban đầu trước cả thời Nabi Nuh u tất cả nhân loại ở
trên một cộng đồng duy nhất không cần đến các Thiên Sứ, sau đó do sự phân chia
xảy ra ngày càng nhiều hơn nên đã rất cần đến các vị Thiên Sứ hay còn gọi là
Rosul vì vậy mà Allah đã lần lượt cử phái các vị Thiên Sứ đến, như Allah đã
phán:
{Ban đầu nhân loại chỉ là
một cộng đồng duy nhất. Sau đó, (vì họ lầm lạc) nên Allah đã lần lượt cử phái
đến họ các vị Nabi (xuất thân từ họ) để báo tin mừng (cho những ai tin tưởng và
noi theo) đồng thời răng đe (những kẻ bất tuân), và Allah đã ban cùng với các
vị Nabi đó Kinh Sách chứa đựng chân lý để Họ dựa vào đó mà xét xử sự tranh chấp
bất đồng của nhân loại.} Al-Baqoroh:
213.
Nhiệm vụ của Rosul là để phân xử mọi người
bằng chân lý của Kinh Sách được ban cho Họ, vị Rosul đầu tiên là Nuh u và vị cuối cùng là
Muhammad (saw) bắt buộc mỗi người
phải tin tưởng rằng Muhammad (saw) là
vị Rosul cuối cùng không còn ai đến sau Người nữa.
Trong những điều sai do của các nhà sử học
ghi lại đó là cho rằng trước Nabi Nuh u còn có một hay nhiều
vị Rosul trước đó nữa, đây là sự sai lầm bởi trước Nabi Nuh u không có một vị Rosul
hay Nabi nào cả với bằng chứng như sau:
{Quả thật, TA (Allah) đã mặc
khải cho Ngươi (Muhammad) giống như việc TA đã mặc khải cho Nuh và cho các Nabi
sau Người} Al-Nisa:
163.
Allah phán ở chương khác:
{Và chắc chắn TA (Allah) đã
cử phái Nuh và Ibrohim làm Rosul, rồi TA là lựa chọn trong con cháu của hai
người họ tiếp tục thừa kế nhiệm vụ Nabi và Kinh Sách.} Al-Hadeed: 26. Tức
Allah chỉ lựa chọn các vị Nabi sau Nuh u và Ibrohim u trong số con cháu của
hai người họ.
Bằng chứng thứ hai: trong Hadith nói về sự
biện hộ mọi người kéo đến gặp Nabi Nuh u rồi nói: "Người
là vị Rosul đầu tiên được Allah cử phái xuống cho nhân loại trên trái
đất." Hadith do Al-Bukhory và Muslim ghi lại. Cho nên đức tin của chúng ta
những người Muslim chân chính là tin rằng vị Rosul đầu tiên là Nuh u còn vị cuối cùng là
Muhammad (saw). Vì vậy, bất cứ ai cho
rằng mình là Nabi sau khi Nabi Muhammad (saw) thì
y là Kafir, vì Allah đã phán:
{Nhưng (Muhammad) là Rosul
của Allah và là vị Nabi cuối cùng} Al-Ahzaab: 40.
Lời tuyên thệ "Muhammad Ro sul lul
loh" mang những ý nghĩa bắt buộc sau:
Thứ nhất: Tin tưởng tất cả những gì
Người nói, tức không một ai được phép còn nghi ngờ nghi vấn hay lưỡng lự về
những gì Nabi (saw) nói,
ngược lại phải tin tưởng thật lòng không hề đắn đo suy nghĩ như Allah đã phán:
{Quả thật, đó là chân lý là
sự thật giống như điều các người đang nói.} Al-Zariyat: 23. Vì
không một ai lại tự nghi ngờ về lời nói mình đang nói ra, tương tự thế những gì
Rosul (saw) nói chúng ta cũng
không được nghi ngờ và tin rằng đó là chân lý là sự thật nhưng giữa chúng ta và
Nabi (saw) có khoảng cách đó là
đường truyền đạt, bởi Người không có ở trước mặt chúng ta nhưng một khi có một
Hadith nào được xác nhận thực sự chính xác là do Nabi (saw) nói
thì bắt buộc chúng ta phải tin đó là sự thực cho dù chúng ta có thuộc lòng
nguyên văn Hadith hay không thuộc, bởi đôi khi có một số Hadith chúng ta chỉ
biết ý nghĩa nhưng không thuộc nguyên văn cũng bắt buộc chúng ta tin tưởng vào
nó.
Thứ hai: Thi hành mọi mệnh lệnh của
Người không chút đắn đo suy nghĩ vì Allah đã phán:
{Đối với người có đức tin dù
nam hay nữ một khi được Allah và Rosul (Muhammad) của Ngài đã phân xử (đã quyết
định) một công việc nào đó rồi y lại lựa chọn trong vấn đề đó} Al-Ahzaab: 36.
Ngày nay có rất nhiều người khi được lệnh của
Allah và Rosul của Ngài họ lại hỏi nhau: đây là lệnh bắt buộc hay chỉ là khuyến
khích ? đây quả là câu nói không nên nói lại càng không được nói nếu bạn là
người Muslim có đức tin thật thụ, bởi trước kia các Sohabah khi được lệnh của
Nabi e họ
không chưa từng hỏi Nabi (saw):
Thưa Rosul của Allah! Lệnh này là bắt buộc hay chỉ khuyến khích ? ngược lại họ
thi hành ngay lập tức, tin tưởng hoàn toàn không chút nghi vấn, không hỏi gì.
Đến đây, tôi nói với bạn câu này một khi bạn đã tuyên thệ Muhammad là Rosul của
Allah thì bạn phải thi hành mệnh lệnh của Nabi (saw).
Trừ trường hợp bạn đã lỡ phạm vấn đề gì đó
lúc này bạn được phép hỏi lệnh này có bắt buộc hay không, bởi nếu đó là lệnh
bắt buộc thì bạn phải sám hối vì bạn đã làm trái lệnh còn nếu không phải lệnh
bắt buộc thì sự việc dễ dàng hơn.
Thứ ba: Tránh xa mọi điều bị Nabi (saw) cấm
không đắn đo suy nghĩ và chớ nói: lệnh này không nằm trong Qur'an câu nói đó
đưa bạn đến diệt vong, bởi tất cả những gì có trong Sunnah đều được Qur'an ra
lệnh làm theo. Và chắc chắn Nabi (saw) đã
từng khuyến cáo những ai nói điều này không có trong Qur'an với câu:
Nabi (saw) nói:
"Các người chớ có khoát áo lộng lẫy rồi ngồi dựa vào ghế tỏ vẻ ta đây rồi
khi các người nhận được lệnh phải thi hành hay lệnh cấm của Ta rồi lại nói: tôi
không thấy điều này trong Qur'an bảo chúng tôi làm theo nó." Hadith do Abu
Dawud, Al-Tirmizy và Ibnu Majah ghi lại. Bắt buộc người Muslim chúng ta phải
làm theo tất cả mệnh của Người bởi đó là lệnh mà Qur'an đã bảo với câu kinh:
{Và các người hãy làm theo
Rosul (Muhammad)} Al-A'raaf:
158. Đây là lệnh không phân biệt lời nói nào cả.
Thứ tư: Không được phép đưa câu nói của
bất cứ ai lên trên câu nói của Nabi (saw) cũng
không xem trọng câu nói của người nào đó hơn câu nói của Nabi (saw) dù
người đó là ai đi chăng nữa bởi anh cũng như người đó bắt buộc phải nghe và làm
theo lời nói của Nabi (saw).
Và trọng đại làm sao khi bạn nói với người nào đó: Nabi (saw) nói
như thế này thì y lại đáp ông Imam A hay Imam B... nói như vậy, đây quả là
trọng tội. Là người Muslim không được phép, tuyệt đối không được phép đem câu
nói của người nào đó trên thế gian này ra so sánh với lời nói của Nabi
Muhammad (saw) cho dù người đó
có địa vị hay chức vụ ra sao, cũng như được kể lại từ ông Abdullah bin
Abbaas y nói
với những người lấy câu nói của Abu Bakr và Umar ra dẫn chứng:
"Có
một cục đá từ trên trời sắp rơi xuống đè bẹp các người, tôi nói với các người
Nabi (saw) đã nói thế này vậy
mà các người lại đáp bằng lời nói của Abu Bakr và Umar." Trích từ
Zaad Al-Ma-a'd 2/195. Imam mà mọi người đem ra so sánh có bằng lời nói của Abu
Bakr và Umar hay không ? vậy mà so với lời của Nabi (saw) chẳng
nghĩa lý gì !
Thứ năm: Không được phép tự tạo bất cứ
điều Bid-a'h gì trong tôn giáo Islam của Allah dù là lời nói hay hành động. Cho
nên, tất cả những ai tạo ra điều Bid-a'h thì lời tuyên thệ Muhammad là
Rosul của Allah của y chưa được xác thực tức y nói chưa thật lòng mình,
bởi y đã thêm vào giáo lý những điều không có trong nó đồng thời còn vô lễ với
Nabi (saw).
Thứ sáu: Không được phép tự tạo ra điều
Bid-a'h dành riêng cho Nabi (saw) trong
khi nó không thuộc về Người. Cho nên những ai làm Mâulid cho Nabi tức tổ chức
sinh nhật cho Người thì lời tuyên thệ Muhammad là Rosul của Allah của y
chưa được xác thực tức y nói chưa thật lòng mình, bởi lời tuyên thệ thật sự là
không được thêm điều gì không có nguồn gốc từ tôn giáo.
Thứ bảy: Chúng ta tin tưởng rằng chắc
chắn Nabi (saw) không
xứng đáng hưởng bất cứ gì trong việc tạo hóa cả tức không được phép cầu xin
Người giúp đỡ hay che chở gì cả ngoại trừ khi người còn sống và trong khuôn khổ
người có khả năng bởi Người chỉ là bề tôi của Allah và Rosul của Ngài mà thôi
như Allah đã phán:
{Hãy bảo họ (Muhammad): Ta
không có trong tay quyền quyết định tốt hay xấu cho chính bản thân Ta chỉ ngoại
trừ điều nào Allah muốn.} Al-A'raaf:
188. Vì vậy, những ai cầu xin Nabi (saw) là
những người lầm lạc, là những người ngu muội dốt nát, bởi chính Nabi (saw) cũng
không thể định đoạt sự tốt xấu cho Người thì làm sao có thể định đoạt sự tốt
xấu cho người khác ? vì vậy mà Allah đã ra lệnh cho Người nói với nhân loại
rằng:
{Hãy bảo họ (Muhammad): Ta
không nắm được trong tay sự hãm hại hay hướng dẫn các người * Hãy bảo họ
(Muhammad): chắc chắn không một ai có thể cứu vớt Ta khỏi (hành phạt của) Allah
(nếu Ta bất tuân Ngài) và ngoài Ngài Ta không tìm được một sự nương tựa nào
khác.} Al-Jin: 21 – 22. Tức
nếu Allah trừng trị Nabi (saw) như
Ngài muốn thì chắc chắn không một ai có thể che chở hay bảo vệ cho Người. Thế
nên, trong những điều lầm lạc rất rõ ràng là ai đó cầu xin Nabi (saw) che
chở đây quả là tội Shirk (tức tội tổ hợp) thí dụ: ai đó đến mộ của Nabi (saw) và
nói thưa Rosul của Allah hãy che chở cho tôi thì đây quả là điều rất đau lòng,
người làm điều đó đã trở thành người phạm tội trọng đại nhất tội Shirk tức tổ
hợp với Allah, vì sự cầu xin Nabi (saw) và
cầu xin người chết che chở hay giúp đỡ là tội Shirk. Người chết chỉ là các xác
không hồn và họ đang sống trong một thế giới khác hẳn ở thế giới trần gian của
chúng ta đây.
Thứ tám: Luôn tôn trọng lời nói của
Nabi (saw) tức không được để
những Hadith ở những nơi không nên để bởi đây là sự khinh thường, tương tự thế
không được nói lớn tiếng khi đang ở gần mộ của Người, có lần ông Umar bin
Khottob t đã
nghe hai người đàn ông đến từ To-if nói chuyện lớn tiếng trong Masjid của
Nabi (saw) thì ông bảo:
"Vì
hai người là dân ở To-if (nếu là dân ở đây) thì tôi đã đánh cho hai người một
trận." Haidith do Al-Bukhory ghi lại. Và vì Allah đã phán:
{Hỡi những người có đức tin!
Chớ cất giọng của các người cao hơn giọng nói của Nabi (Muhammad) và chớ nói
lớn tiếng với Người khi nói chuyện với Người giống như việc các người thường
hay nói lớn tiếng với nhau, e rằng điều đó làm cho mọi việc làm của các người
trở thành vô nghĩa trong khi các người không cảm thấy được điều đó.} Al-Hujurot: 2.
Khi câu kinh vừa được mặc khải xuống thì có một vị Sohabah tên Thabit bin Qois t là người có thói quen nói chuyện rất lớn tiếng kể cả trước mặt Nabi (saw), từ khi câu kinh được mặc khải xuống ông ở nhà suốt và khóc cả ngày lẫn đêm, đây là những người biết được giá trị của Qur'an. Thói quen của Nabi (saw) là khi mất một người nào đó thì người liền hỏi thăm đây quả là sự quản lý rất chặt chẽ của Người, Nabi (saw) hỏi mọi người về ông ta thì được đáp: từ khi câu kinh này được mặc khải xuống thì ông ta luôn ở nhà và khóc cả ngày lẫn đêm. Nghe vậy Người ra lệnh: "Hãy gọi ông ấy đến gặp Ta." Được lệnh ông ta đến thì Nabi (saw) hỏi ông: "Điều gì làm cho anh khóc vậy ?" tôi rất sợ câu kinh này được mặc khải xuống là nói về tôi vì Allah đã phán: {e rằng điều đó làm cho mọi việc làm của các người trở thành vô nghĩa trong khi các người không cảm thấy được điều đó.} Nghe xong Nabi (saw) mới nói: "Chẳng lẽ, anh không muốn là người sống luôn được người đời biết ơn và được chết là người Shaheed (tức người chết vì chiến đấu cho chính nghĩa của Allah) để rồi được bước vào thiên đàng hay sao ?" Hadith do Al-Bukhory ghi lại. Allah thật vĩ đại! Chúng ta thấy đấy tất cả ai kinh sợ Allah thì họ luôn được bình an như ông Thabit t là người ở nhà sợ hãy Allah nhưng rồi đã được Allah chấn an ông. Với điều này bắt buộc chúng ta phải xác nhận rằng ông Thabit bin Qois t là người của thiên đàng vì Nabi (saw) đã báo như thế. Trong suốt cuộc đời đã được người người mang ơn đó là đã chiến đấu với Musailamah vua nói dối đã được khắc ghi vào trang sử và đã được chết làm người Shaheed rồi được vào thiên đàng, cầu xin Allah ban cho chúng ta là những người của thiên đàng, thưa Đấng Chúa Tể của vũ trụ và muôn loài.