Việc giữ lời hứa được đặt hàng đầu mặc dù họ không bị giám sát và càng không có chứng cứ bút mực để kiện tụng họ.
Hai thanh niên dẫn theo
một người đàn ông ở vùng sa mạc đến gặp thủ lĩnh Umar bin Al-Khattab, khi cả
hai dẫn người đàn ông đứng trước mặt thì Umar hỏi: “Điều này là sao đây?”
Cả hai đáp: “Thưa thủ
lĩnh, người này đã gi.ết ch.ết cha của chúng tôi.”
Umar xoay ngang hỏi người
đàn ông: “Có phải anh đã gi.ết cha của chúng không?”
Người đàn ông đáp:
“Đúng vậy, tôi đã gi.ết ông ta.” “Sự việc như thế nào?”
Umar hỏi. Người đàn ông
thú tội: “Ông ta cưỡi lạc đà vào đất của tôi, tôi đã lên tiếng cấm ông ta những
nhiều lần không cho vào nhưng ông ta vẫn không nghe, nên tôi đã ném đá vào ông
ta và cục đá rơi trúng đầu, thế là ông ta chết.” Vì vậy, người đàn ông bị kết
án t.ử hình.
Trước khi bị hành quyết, người
đàn ông bật khóc và nói: “Thưa thủ lĩnh, tôi xin ông hãy vì Đấng đã dựng nên
các tầng trời và trái đất tạm tha cho tôi một đêm, để về gặp vợ con tôi ở ngoài
sa mạcmà nói với họ tôi sẽ bị tử hình, rồi tôi trở lại đây chịu hành án. Tôi
xin thề với Allah rằng gia đình tôi không có ai để giúp đỡ ngoại trừ Allah, sau
đó là tôi.”
Umar hỏi: “Ai sẽ đảm bảo
để anh về quê, và sau đó trở lại với tôi?”
Tất cả mọi người có mặt
đều im lặng, bởi vì họ không biết gì về người đàn ông này.
Umar phân vân không biết
phải giải quyết thế nào, phải chăng hành án với người đàn ông này và mặc cho vợ
con ông ta chết vì đói ở nơi không ai biết, hay là để cho ông ta đi mà không có
người đảm bảo?
Umar xoay hỏi hai thanh niên: “Hai cậu có đồng
ý tha mạng cho người đàn ông này không?”
Cả hai đáp: “Không, kẻ
nào đã giết cha chúng ta thì phải bị hành quyết, thưa thủ lĩnh.”
Umar nói: “Ai đảm bảo
cho người này, hỡi mọi người?!” Abu Zdar Al-Ghaffari dưới bộ dạng trung thực,
giản dị đứng dậy nói: “Thưa thủ lĩnh, tôi đảm bảo cho ông ta.”
Umar gằn giọng nói:
“Ông ta đã phạm tội giết người đó?”
- Abu Zdar đáp: “Cho dù
là giết người.”
- Umar hỏi: “Anh có biết
ông ta không?”
- Abu Zdar đáp:
“Không.”
- Umar hỏi tiếp: “Vậy tại
sao anh dám đảm bảo cho ông ta?”
- Abu Zdar chậm rãi
đáp: “Tôi thấy ở ông ta có dấu hiệu là người có đức tin, tôi tin là ông ta sẽ
không nói dối, ông ta sẽ trở lại, In shaa Allah.”
- Umar nhấn mạnh: “Này
Aba Zdar, anh đừng nghĩ là sau ba ngày mà người này không đến trình diện là tôi
sẽ bỏ qua cho anh?”
- Abu Zdar nói: “Cầu
xin Allah phù hộ, hỡi thủ lĩnh.” Vì vậy, Umar cho người đàn ông kia thời gian
ba ngày ba đêm để trở về cùng vợ con và chuẩn bị cho bản thân mình, rồi sau đó
trở lại đây để hành án tử hình về tội giết người. Thế là người đàn ông ra đi về
với gia đình (ở một nơi mà không ai biết nhà của ông ta).
Thời hạn ba ngày rồi cũng đến, sứ giả của Umar réo gọi: “Salah tập thể, Salah tập thể.”
Nghe lời hô gọi, mọi
người lần lượt tập trung, hai thanh niên có mặt và Abu Zdar thì đến ngồi trước
mặt ‘Umar. Umar hỏi: “Người đàn ông ở đâu?”
Abu Zdar đáp: “Tôi
không biết, thưa thủ lĩnh.” Lúc này mọi người sốt ruột khi mà mặt trời gần như
lặn mất mà người đàn ông vẫn không thấy tâm hơi. Lúc này đã có tiếng khóc
thương tiếc cho Abu Zdar một vị Sahabah vĩ đại sắp phải bị t.ử hình.
Trước khi mặt trời gần
như lặn mất thì từ xa xa mọi người thấy có bóng một người đang nhanh chân tiến
đến chổ của họ, thì ra đó là người đàn ông giết người đã trở lại. Umar lên tiếng
Takbir (Allahu Akbar) và mọi người
cũng Takbir theo tiếng Takbir của ‘Umar. Umar hỏi: “Này người đàn ông, nếu như
anh ở lại vùng sa mạc của mình thì không ai trong chúng tôi đây biết được anh ở
đâu cả!”
Người đàn ông đáp: “Thưa thủ lĩnh, xin thề với
Allah, tôi không hề có trách nhiệm gì với thủ lĩnh nhưng tôi có trách nhiệm với
Đấng luôn am tường mọi việc thầm kín và giấu giếm! Tôi đây thưa thủ lĩnh, tôi
đã bỏ bầy con mình như đàn chim non không nước và không cây cối ở ngoàisa mạc,
tôi đến đây để hành án về tội giết người. Thật ra, điều làm tôi lo sợ hơn hết
là mọi người sẽ nói chữ tín trong thiên hạ nay đã không còn.”
Umar hỏi Abu Zdar: “Tại
sao anh dám đảm bảo cho ông ta?”
Abu Zdar đáp: “Tôi lo sợ
mọi người sẽ nói trong thiên hạ không còn người tốt nữa rồi.”
Umar xoay qua hỏi hai
thanh niên: “Hai cậu nghĩ thế nào?”
Cả hai nói trong nước mắt
tuôn trào: “Chúng tôi tha thứ cho ông ta, hỡi thủ lĩnh để cho mọi người đừng
nói trong thiên hạ không còn người lượng thứ nữa rồi.”
Nghe được lời lẽ này đó
thì Umar hô to trong mừng rỡ “Allahu Akbar” và hai hàng lệ của ông lăn tròn
trên đôi má ướt cả bộ râu và nói với hai thanh niên:
“Cầu xin Allah ban điều
tốt cho hai cậu cho việc lượng thứ của mình; cầu xin Allah ban điều tốt đẹp cho
anh, hỡi Aba Zdar cho việc anh đã giúp người đàn ông thoát khỏi nạn kiếp; và cầu
xin Allah ban điều tốt đẹp cho anh, hỡi người đàn ông, bởi lòng trung thực và
việc giữ chữ tín của anh.”
Thân hữu Muslim, câu chuyện chúng ta vừa nghe đã xảy ra ở thời đại mà chữ tín và việc giữ lời hứa được đặt hàng đầu
Mặc dù họ không bị giám
sát và càng không có chứng cứ bút mực để kiện tụng họ. Họ xứng đáng là những
con người dám nói, dám làm, không ái ngại việc xông vào biển lửa.
Vài câu chuyện trong thời
Thiên sứ
Vào ngày mà Thiên Sứ của
chúng ta trở lại và giải phóng Makkah, đó là ngày của vinh quang, của tự hào,
ngày mà tín đồ Muslim ngẩn cao đầu bởi xương máu mà họ đã hi sinh nay được đền
đáp. Đó là ngày mà Thiên Sứ phải trao thưởng cho người xứng đáng bởi sự hi sinh
mà họ đã cống hiến.
Trong những điều mà
Thiên Sứ đã làm trong ngày lịch sử hôm đó, là Người đã không quên sự hi sinh của
người dân Ansar, Người ra lệnh ban bố cho dân Ansar như họ đã đối đãi tốt với
Người lúc ở Madinah.
Trong ngày lịch sử vinh
quang đó, sau khi tất cả tượng quanh Kabah và trong Kabah bị đập tan và Thiên Sứ
có ý định vào trong Kabah.
Ngay lúc này, trước mặt
Người là những người tiên phong vào Islam, là những người danh giá và quyền lực
của Makkah như Abu Bakar, ‘Umar, ‘Uthman và nhiều Sahabah là thương gia tiếng
tăm khác đều có mặt nhưng Thiên Sứ lại gọi: “Bilal đâu rồi, mọi người kiếm
Bilal cho Ta.” Trong khi Bilal chỉ là một nô lệ da đen người Ethiopia. Lúc đó,
ông ‘Abbas đứng ra gọi: “Này Bilal, Thiên Sứ của Allah gọi cậu.” Bilal bước ra
trong hàng ngũ toàn là những người danh giá Makkah đang đứng tề tụ. Thiên Sứ nói:
“Hãy đến đây, hỡi Bilal, hãy cùng Ta vào trong Kabah mà hành lễ Salah cạnh Ta.
Xin thề Allah, là ngày hôm nay sẽ không một ai được vào trong Kabah hành lễ
Salah cùng Ta trước cậu cả.”
Tại sao lại là Bilal mà không là những người vĩ đại khác như Abu Bakar, Umar .v.v..
Thiên Sứ nói:“Ta đã
nhìn thấy Bilal bị hành hạ vào ngày mà không có ai bị hành hạ cùng với cậu ta
trong ngày hôm đó.”
Để bù đắp lại sự hi
sinh vĩ đại đó nên Thiên Sứđã cho ông là người đầu tiên và duy nhất được hành lễ
Salah bên cạnh Người ngay thời khắc đầu tiên sau khi Makkah được giải phóng.
Lúc đó, mọi người ở Makkah truyền tai nhau: “Muhammad đã bỏ mặc những người quyền
lực của dân tộc mà chọn lấy những tên nô lệ, những người được giải phóng.”
Danh dự dành cho một nô
lệ da đen như thế đã đủ rồi thì phải, nhưng chưa Thiên Sứ nói tiếp: “Này Bilal,
cậu hãy leo lên nóc Kabah mà gọi Azdan.” Theo lời của Thiên Sứ, Bilal được Abu
Bakar và Umar đưa vai làm thang mà bước lên nóc Kabah, rồi Thiên Sứ nói tiếp:
“Này Bilal, xin thề với Allah rằng Kabah đối với Allah rất vĩ đại nhưng cậu đây
đối với Allah còn vĩ đại hơn nó nữa kìa.”
Cũng trong ngày giải
phóng Makkah hôm đó, Thiên Sứ ra lệnh mọi người im lặng.
Lúc đó, có một người phụ
nữ già chống gậy bước đến trong yếu ớt tưởng chừng bị ngã. Thiên Sứđã rất ân cần
với bà ta, Người lấy áo choàng đang mặc mà chải ra cho người phụ nữ đó ngồi và
Người ngồi cùng bà.
Trong cuộc trò chuyện với
người phụ nữ đó, lúc thì Thiên Sứcười và lúc thì Người khóc. Sau khi tiển ngườiđó
đi, Người đến cạnh, bà hỏi: “Thưa Thiên Sứ, Người đã ngồi cùng ai, bà ta thật
danh dự được Người cởi sao choàng lót cho bà ta ngồi!” Thiên Sứ đáp: “Bà ta là
Hawlah, người bạn của Khadijah.
A-ishah hỏi: “Thưa
Thiên Sứ của Allah, em đã thấy Người lúc khóc và lúc cười trong cuộc trò chuyện
với bà ấy?”
- Nabi đáp: “Cứ mỗi lần
bà ta kể chuyện vui của bà cùng Khadijah thì Ta cười theo và khi bà nhắc về cái
chết của Khadijah khiến Ta đau lòng mà khóc.”
- ‘A-ishahghen tức nói:
“Thưa Thiên Sứ của Allah, cứ một lời là Khadijah, hai lời là Khadijah, dường
như Allah đã không tạo ra cho Người bất cứ người phụ nữ nào ngoài bà Khadijah hết
thì phải? Thưa Thiên Sứ của Allah, chắc chắn Allah đã thay thế cho Người một
người phụ nữ tốt hơn bà ta.” Đứt lời bà ‘A-ishah chỉ vào mình.
Có lẽ ở ngày nay, khi một
người đàn ông li hôn vợ sau khi cả hai đã sống chung với nhau thời gian dài.
Ngay khi ngày đầu tiên
li hôn, anh chồng không ngần ngại mà kể ra không sót một điều xấu nào từ vợ đã
đầu ấp tay gối với mình trước đây. Anh chồng quên hẳn tất cả thời gian hạnh
phúc của hai người, dường như cả hai là kẻ thù của nhau trước đây vậy.
Hoặc là hai người bạn
chơi thân với nhau nhiều năm, là đồng nghiệp của nhau, là anh em của nhau nhưng
khi vì một lí do gì đó khiến cả hai giận nhau thì cả hai liền nói xấu lẫn nhau,
liền vạch trần điểm xấu lẫn nhau, chửi mắn nhau, hạ nhục nhau.
Tại sao, họ lại không
nhớ về bao kỉ niệm vui vẻ mà cả hai đã từng sống cùng? Tại sao lại không nhớ
khó khăn mà cả hai đã cùng nhau vượt qua? Tại sao không nhớ lúc cùng cực, cả
hai đã sát cánh cùng nhau như thế nào?
Trước câu nói của người
vợ mà Thiên Sứ rất mực thương yêu, Người đã đối đáp thế nào để bảo vệ danh dự của
người vợ tao khang của mình trước đây.
- Nabinhìn vào A-ishah
mà nói: “Không A-ishah, Allah đã không thay thế cho Ta bất cứ người vợ nào tốt
hơn Khadijah cả. Khadijah đã hết lòng tin vào Ta lúc mọi người đều cho Ta là kẻ
lừa gạt; Khadijah đã giao hết cho Ta tài sản của mình lúc mọi người cấm không
cho Ta bất cứ gì; Khadijah đã che chở đùm bọc Ta lúc mọi người xua đuổi Ta.”
Lúc này, A-ishah cảm thấy
hối hận cho lời nói của mình đã thốt ra xúc phạm đến Khadijah, bà nói: “Thưa
Thiên Sứ của Allah, xin hãy cầu xin Allah tha thứ tội cho em.” Thiên Sứ đáp:
“Xin thề với Allah, Ta sẽ không cầu xin tha thứ cho em cho đến khi em cầu xin
tha thứ cho Khadijah.”
Hỡi những ai đã li hôn vợ, đã không còn chung sống với vợ cũ hãy nhìn vào tấm gương vĩ đại của Nabi mà học hỏi cách cư xử.
Thân hữu Muslim, ngày
hôm nay ở đâu đó chúng ta thấy người cha tận lực, đổ hết xương máu để nuôi con
khôn lớn, nên người. Đến khi cậu ta trưởng thành có cơ ngơi và giàu sang.
Lúc này, người cha cứ
ngỡ đã đến lúc mình sẽ thấy được thành quả mình đã hi sinh, mình sẽ được dưỡng
già cùng bên con cháu thì đứa con trưởng thành đó lại đưa cha già vào viện dưỡng
lão với hàng tá lời xảo biện từ hắn, phải chăng đó là thành quả của sự hi sinh
cả đời của người cha đó sao?
Âu có lẽ, đứa con đang
sống trong thời đại của sự lừa dối, lường gạt, xúc phạm, nói xấu và hạ bệ đối
phương thì phải!
Đâu đó, chúng ta rằng
người mẹ đã không ngại thân mình hi sinh nuôi con, không quản ngại sớm tối. Cho
đến khi đứa con trưởng thành nên người, người mẹ tội nghiệp cứ ngỡ mình sẽ được
nó cung phụng lúc tuổi già sức yếu giống như mình đã chăm sóc nó sớm tối lúc
còn âu thơ…thay vì cư xử ân cần, nói năn nhỏ nhẹ thì hắn lại to tiếng, không ngại
buông lời xúc phạm lại mẹ không thương tiếc, đôi khi còn cao tay, cao chân nữa
là đằng khác. Tại sao lại vậy, có lẽ hắn đang sống trong thời đại của sự lừa dối,
lường gạt, xúc phạm, nói xấu và hạ bệ đối phương thì phải!
Phải chăng, ngày nay
chúng ta đang sống trong thời đại mà lời hứa không còn giá trị ngoại trừ phải
có chứng cứ bút mực, phải có kiện tụng thì lời hứa mới có hiệu lực.
Trong cuộc sống hiện tại
không ít lần chúng ta đã thấy một người khi trước mặt chúng ta thì họ cười nói
vui vẻ nhưng khi ta quay lưng đi thì họ lại thay đổi thành một gương mặt khác
hoàn toàn, họ buông lời mắn chửi ta, nói xấu ta, xỉ nhục ta, trong khi mới vừa
đó rất vui vẻ ân cần với ta.
Lẽ nào đó là hệ quả của
một thời đại của sự lừa dối, lường gạt, xúc phạm, nói xấu và hạ bệ đối phương!
Đối với Allah kẻ xấu xa
nhất là kẻ sống đến hai mặt như Thiên Sứđã cảnh báo qua lời thuật của Abu
Huroiroh:
{Ngươi sẽ thấy kẻ xấu
xa nhất đối với Allah trong Ngày Tận Thế là kẻ sống hai mặt, hắn đến với nhóm
người này bằng mặt này và đến với người kia bằng mặt khác.} (Al-Bukhari và
Muslim).
Cầu xin Allah ban bình
an và phúc lành cho Nabi của chúng ta, cho gia quyến và tất cả bằng hữu của Người.