Một
bạn nam sinh viên Việt Nam sang Mỹ du học thì anh đã quen một bạn học cùng lớp
là người Trung đông Islam. Nếu trước đây anh hiểu theo chiều hướng thông tin
lệch lạc là những người Muslim đều xấu xa, hung dữ và tàn ác…
Ngày
nay, nhờ sự tiếp xúc với người bạn Trung đông này tưởng như không thể làm bạn,
thì anh chợt hiểu ra rằng: “Ở đâu cũng vậy, người tốt lẫn lộn
với kẻ xấu, kẻ gian sống chung với người lành. Chẳng cứ là vì một vài người làm
xấu mà ta vơ đũa cả nắm rồi nói Hồi Giáo ai cũng xấu cả”.
NAYEF,
ANH CHÀNG HỒI GIÁO Ở XỨ MỸ !!!
Có thể nói tôi tiếp cận
được với dân Hồi Giáo là qua anh chàng Nayef Bukhory. Anh
chàng khá bảnh dáng, nếu không muốn nói đẹp trai. Anh ta mang dáng vẻ của người
Trung Đông chính hiệu con nai vàng: Râu ria xồm xoàn, lông lá tua tủa, mắt nâu
huyền bí và buồn muôn thủa, nụ cười tuyệt đẹp và hàm răng trắng đều đặn như con
gái. Anh chàng hài không thể tả. Đùa nghịch mọi chổ mọi nơi. Thậm chí đóng giả
giáo viên nạt nộ những học sinh lỡ đến trể vài phút làm ai trong lớp cũng tưởng
là giáo viên thật. Tuy vậy, lúc đầu tôi thật sự là sợ anh ta. Cứ suy nghĩ cái
thằng Hồi Giáo này nó đang đùa giả hay đùa thật đây? Giả dụ mà làm nó bực mình
thì dám nó cho... nổ bom cái trường này lắm đó. Nên mỗi lần anh chàng đùa, tôi
cứ giả vờ như không thấy hoặc không biết cho yên chuyện.
Cứ nghĩ đến cảnh anh ta
đang mang một quả bom trong người hay cầm khẩu tiểu liên xả vào mọi người thì
mình là con gái có cho vàng cũng chẳng dám làm quen, huống lựa đã sẵn có ác cảm
nên càng tránh. Nhưng dần dần thấy anh ta chẳng làm ai chuyện gì. Mà đám con
gái thì cứ bám lấy anh ta như ruồi gặp mỡ nên cũng thấy lạ. Cứ nghĩ vui trong
bụng: "Dám thằng này nó giàu lắm đây?, sao mà cái đám con gái
nó ham giàu sang thế không biết???". Nhưng rồi càng ngày càng
thấy thích cái cách anh ta pha trò và biến nó thành trận cười cho thiên hạ.
Lần nọ, anh chàng ra
ngoài mà bỏ cái balô trong lớp, thế là máu nghịch nổi lên, tôi nhanh tay bỏ nó
vào... sọt rác. Anh ta vào, mắt đảo quanh, môi nhếch lên, mắt nhìn thẳng căm
thù, tay đu đưa chỉ từng người trong lớp. Tự nhiên cảm thấy sợ quá, người đông
cứng lại, mặt cúi gằm, tay bấu lại... Cứ nghĩ anh ta sẽ trả thù. Chắc lần này
thế nào anh ta cũng... vác bom vào trường hay chí ít cũng nói đám Hồi Giáo dần
mình ra tro.
Cuối cùng rồi anh ta
cũng biết mình là thủ phạm. "Don’t do that, OK" (Không
được làm vậy, OK?). Mình không nói được tiếng nào, mồ hôi vã ra vì sợ. Ra về
anh ta nói: "Don't do it again, OK". Lí nhí
trong miệng từ xin lỗi, anh ta cười toe toét: "I accepted your
apology" (Tao chấp nhận lời xin lỗi của mày). Tôi bực mình
quá, bao nhiêu sợ hãi trong đầu biến mất, xả liền một tràng như bắn....liên
thanh: "Không phải tao sợ mày đâu nhé, mày đừng có mà chưa làm
hoàng tử mà đã nhảy phóc lên làm vua". Cả đám Hồi Giáo cười
vỡ chợ, thế là bao nhiêu sợ hãi trong người chạy đâu cả. Thấy tụi nó cũng... dễ
tính đấy chứ ?
Hôm sau gặp lại, anh ta
cười nham nhở chào hỏi như không có chuyện gì xảy ra. Thế là từ đó bớt sợ. Được
đàng chân thì lân đàng đầu, từ đó được dịp là chọc phá nhau cười vang lớp. Tôi
và anh ta đặc biệt thích cô giáo dạy Toefl ban chiều. Cô giáo gì mà trẻ, đẹp
như một... cô tiên. Chỉ tội người nhỏ quá, chân thì lỏng khỏng như cành tre.
Nhưng quyến rũ không thể tả, ngồi trong lớp mà cứ nhìn hoài. Cô ta trợn mắt hỏi
mình: "Nhìn gì mà nhìn dữ vậy cu". Thế là tôi
lầm bầm nói nhỏ trong miệng: "Đẹp thì nhìn, hỏi gì mà... dốt dữ
vậy". Hai anh chàng bụm miệng mà cười làm "con
nai" cứ... ngơ ngác.
Quả thật sống ở Mỹ đối
với một du học sinh thật là không dễ: Tiền bạc, học phí, ăn uống, bài vở nặng
nề... nếu không có bạn bè quanh mình, chắc là chết sớm. Sinh viên Việt Nam thì
hay phân biệt giai cấp quá. Hàn Quốc thì chỉ chơi với nhau hay với Tây, Nhật
thì hiếm khi thấy nụ cười, Ý, Pháp, Thổ Nhĩ Kỳ, Trung Quốc... thì kiêu ngạo quá
chỉ giao lưu trong nhóm thôi. Thế là chỉ có mấy anh Trung Đông là dễ chịu nhất.
Dễ làm quen, dễ kết bạn. Nhìn thì hơi sờ sợ tí thôi, chứ quen biết rồi thì cái
gì cũng xuôi chèo mát mái cả. Vả lại tụi Trung Đông nói tiếng Anh là trời sợ,
hay nói như người Việt Nam mình, nghe hiểu chết liền. Nhưng nếu nghe nhiều bạn
sẽ nghe rất dễ. Mà đã nghe hiểu dân Hồi Giáo nói gì rồi thì nước nào nói bạn
cũng hiểu cả.
Hễ đi đâu, tụ tập nơi
nào là dân Trung Đông tụ lại nói chuyện bằng ngôn ngữ Ả Rập. Được biết các nước
Ả Rập nói chung tiếng. Ả Rập thì có tất cả 28 chữ cái. Viết lằng ngoằng như con
giun đất. Như được nghe nói lại thì ngữ pháp Ả Rập cực kỳ khó. Nghe hoài thì
nói được nhưng viết hả? Đừng mơ. Khó vô cùng. Dân Ả Rập đi được nhiều nước nên
trào lưu mới, phim ảnh mới, mốt mới... họ bắt nhanh hơn Việt Nam ta. Như anh
chàng Nayef tuy là Ả Rập xê út nhưng sinh ra ở Porland,
Oregan. Nơi mà dòng MTG Đà Lạt có 1 chi nhánh ở đó. Hơi lạ là nghe nói tiếng
Anh thì không ai địch lại mấy anh chàng Trung Đông nhưng đọc và viết thì mấy
chàng cực dốt. Lúc đầu hơi thấy lạ. Nhưng sau biết mấy chàng là "chúa
lười đọc" nên mới dở thế.
Nước Mỹ là xứ đa văn
hóa. Dân khắp nơi đổ về sinh sống. Mỗi chủng tộc có bản sắc riêng, mỗi nhóm dân
có cá tính của mình. Tất cả hòa quyện vào nhau tạo thành sự đa dạng trong văn
hóa của đất nước rộng lớn này. Tôi hiểu ra nhiều chuyện, vỡ ra nhiều điều mà
khi còn ở Việt Nam tôi khó lòng mà có được.
Cám ơn Nayef, nhờ mày
tao cũng hiểu ra một điều tưởng như đơn giản mà không đơn giản chút nào: “Ở
đâu cũng vậy, người tốt lẫn lộn với kẻ xấu, kẻ gian sống chung với người lành.
Chẳng cứ là vì một vài người làm xấu mà ta vơ đủa cả nắm rồi nói Hồi Giáo ai
cũng xấu cả”. Đó là bài học mà tôi học được từ xứ Mỹ và tôi cám ơn
xứ tự do này vì bài học đáng giá này.