Hạnh phúc là niềm vui, là sự thỏa mái xuất phát từ đáy lòng và không đạt được như thế ngoại trừ ai hết lòng qui phục Allah, chuyên tâm hành đạo tôn thờ Ngài.
Trong lòng luôn thỏa mãn định mệnh do Allah đặt để dù có trực diện với gian nan, một lòng chuẩn bị cho chuyến trở về trình diện Allah nên thấy được ở y chuyên tâm làm nhiệm vụ của một nô lệ đối với Thượng Đế và tránh xa những điều bị cấm, như Allah đã phán:
{Ai
làm việc thiện, dù nam hay nữ, và là một người có đức tin thì chắc chắn TA sẽ
cho y sống một đời sống lành mạnh và tốt đẹp, và chắc chắn TA sẽ ban cho họ
phần thưởng tuy theo điều tốt nhất mà họ đã làm.} Al-Nahl:
97 (chương 16).
Cuộc sống lành mạnh và tốt đẹp chính là cuộc sống hạnh
phúc, kể cả sống trong nghèo khổ, thậm chí không sở hữu trong tay vật gì đáng
giá và không nắm trong tay một quyền hạn nào.
Tôi không thấy hạnh phúc trong việc kiếm được nhiều tiền
Nhưng lòng kính sợ Allah mới là niềm hạnh phúc
Và lòng kính sợ đó là hành trang tốt nhất
Và ở nơi Allah có phần thưởng riêng cho người biết kính sợ
Khẩn cầu Allah ban cho tôi cùng tất cả cộng đồng Muslim
được hạnh phúc ở trần gian và ngày sau.
Xin kể về câu chuyện một bằng hữu của Rasul (ﷺ) mang tên là Julaibeeb.
Nếu cho rằng người hạnh phúc phải là người giàu có hoặc có địa vị, có danh tiếng... thì Julaibeeb lại là một người nghèo khó nhưng lại giàu về niềm tin nên ông được Allah xem trọng kể từ khi vào Islam.
Imam Ahmad dẫn chuyện rằng: Ông Abu Burzah Al-Aslamy kể:
Có một người đàn ông tên là Julaibeeb có nhiệm vụ là làm các trò hề cho phụ nữ cười vui.
Thế là tôi nói với vợ mình: Tôi cấm bà cho phép Julaibeeb vào làm trò hề cho bà, nếu không tôi sẽ làm như thế này, thế này.
Bà vợ kể: Có một người con gái của thị dân Al-Ansaar đến tuổi có chồng và cha mẹ cô có ý định muốn gả cô cho Nabi (ﷺ).
Sau khi dọ ý Nabi (ﷺ) thì được Người nói: “Ta muốn cưới con gái của ông.”
Người đàn ông: Được vậy là quí quá rồi, thật là diễm
phúc cho gia đình tôi.
Rasul
(ﷺ): “Nhưng không phải cưới cho bản thân
Ta.”
Người đàn ông: Vậy cho ai?
Rasul
(ﷺ): “Cho Julaibeeb.”
Người đàn ông: Để tôi về hỏi ý kiến mẹ nó đã.
Người đàn ông đứng dậy về báo cho vợ: Rasul (ﷺ) hỏi cưới con gái chúng
ta.
Bà vợ: Thế là quá tốt rồi, còn gì bằng.
Người đàn ông: Nhưng Rasul (ﷺ) không phải cưới cho Người.
Bà vợ: Vậy cưới cho ai ?
Người đàn ông: Cưới cho Julaibeeb.
Bà vợ: Julaibeeb là con trai của Người chắc, tôi thề là
không gả cho nó.
Nghe qua lời vợ người đàn ông lật đật đứng dậy định đi báo lại lời vợ cho Rasul (ﷺ) rõ.
Bổng cô con gái bước đến hỏi: Ai đã hỏi cưới con mà cha mẹ không gả vậy ? Người mẹ kể hết mọi việc cho cô con gái nghe, cô gái lên tiếng nói: Cha mẹ giám khướt từ lệnh của Rasul (ﷺ) à? Con muốn gặp Rasul (ﷺ), con tin chắn Người sẽ không gây bất công cho con đâu.
Thế là người đàn ông dắt con gái đến gặp Rasul (ﷺ) và nói: Tôi giao quyền cưới gả nó cho Rasul (ﷺ) quyết định.
Thế là đám cưới của cô và
Julaibeeb được tiến hành.
Sau đó Julaibeeb cùng xuất trận đánh giặc với Rasul (ﷺ), sau khi trận chiến kết thúc thì Người hỏi các bằng hữu mình: “Mọi người có mất ai không?” Có mất người này, người này – có lời đáp.
Rasul (ﷺ) hỏi tiếp: “Kiểm tra kỷ xem còn mất ai nữa không?” Mọi người đáp: Không, thưa Rasul. Rasul (ﷺ) nói: “Riêng Ta thì bị mất Julaibeeb, mọi người hãy tìm y trong các xác chết xem.”
Theo lệnh mọi người chia nhau tìm thì gặp Julaibeeb chết với bảy xác kẻ thù bên cạnh.
Mọi
người đến báo tin cho Rasul
(ﷺ) rằng Julaibeeb đã giết được bảy người và sau đó bị giết.
Rasul (ﷺ) vội đi
đến ôm đầu Julaibeeb mà nói hai, ba lần câu:
“Y
đã đánh với bảy người và đã bị giết chết, ngươi là tín đồ của Ta, Ta là Nabi
của ngươi.” Rồi đích thân Rasul (ﷺ) đào huyệt chôn cất Julaibeeb.
Quí đạo hữu thấy không, vị bằng hữu này đã đổi lấy trần
gian mà chọn lấy ngày sau, ông đã hiến dâng thể xác mình cho Allah, bởi ông
biết được hạnh phúc thật sự là qui phục con đường chính đạo của Allah. Đáp lại
hi sinh đó ông đã được Rasul
(ﷺ) nói rằng:
“... ngươi là tín đồ của Ta, Ta là Nabi của ngươi.” Đúng Julaibeeb đã bước trên chỉ đạo, đường lối của Rasul (ﷺ), trong khi Julaibeeb chỉ là một nô lệ trong số nô lệ của Rasul (ﷺ) nhưng lại được hi sinh vì chính đạo của Allah. Insha Allah ông là cư dân của thiên đàng.
Đây mới chính là nguồn hạnh phúc thật sự.