Ai trong chúng ta cũng từng có lúc dừng lại ở một khoảnh khắc nào đó trong cuộc đời để tử hỏi:
Tôi là ai?
Tôi đến từ đâu?
Tôi sẽ đi về đâu?
Số phận của tôi là gì?
Mục đích của tất cả sự tồn tại trong thế giới này là gì?
Chẳng lẽ tất cả mọi sự lao lực, phấn đấu, và vất vả trong cuộc đời này cuối cùng chỉ để chết đi thành cát bụi một cách vô ích?
Niềm tin của tín đồ Muslim
Những người Muslim cũng như các tín đồ của các tôn giáo có niềm tin vào Đấng Tạo Hóa đều tin rằng cuộc sống của con người nếu không có đức tin vào sự tồn tại của Đấng Tạo Hóa Chí Minh và Công Bằng cũng như không có đức tin nơi sự tồn tại của một cuộc sống khác nơi mà ở đó người tốt sẽ được ban thưởng còn người xấu sẽ bị trừng phạt thì chắc chắn cuộc sống của con người trong thế giới thực tại này trở nên phù phiếm và vô nghĩa, sự thống khổ và đau đớn mà con người phải chịu trong cuộc sống này không được bù đắp, và đó là một cuộc phiêu lưu phù du và vô ích.
Chúng ta không thể hiểu được những mâu thuẫn của cuộc sống cũng như giá trị và ý nghĩa của những khó khăn, những đúng sai, những đau khổ và thử thách trừ phi chúng ta có đức tin nơi Thượng Đế - Đấng Tạo Hóa, Đấng Chi Phối Chí Minh và Công Bằng, Đấng làm cho cuộc sống này sau khi kết thúc mỗi con người sẽ thấy được số phận thực sự của mình theo những gì mà bản thân đã làm và gởi đi trước.
Chỉ khi có đức tin sâu sắc và trung thực nơi tất cả các giá trị và khái niệm của những thứ mà chúng ta kêu gọi đến với chúng như sự công bằng, tình yêu, sự thông cảm, trung thực, kiên nhẫn, nhân từ thì sự thách thức mới có ý nghĩa, hành động mới có hương vị và lòng kiên nhẫn mới có sự ngọt ngào.
Chúng ta thấy rằng Qur’an - Kinh Sách Thiêng liêng của người Muslim đã chỉ ra điều đó.
Quả thật, Allah đã mô tả về những người của trí tuệ và biết suy ngẫm, Ngài phán:
{Họ nghiền ngẫm (về sự mầu nhiệm) trong việc tạo hóa các tầng trời và trái đất (đến nỗi họ phải thốt lên): “Ôi lạy Thượng Đế của bầy tôi! Đích thực Ngài đã không tạo hóa những thứ này một cách vô nghĩa, thật vinh quang và trong sạch thay Ngài!”} (Chương 3 – Ali-Imran, câu 191).