Nhóm Bạn Của Ngày Thứ Bảy

                    Tất cả vạn vật đều tụng niệm Ngài kể cả bầu trời và những gì trong chúng; kể cả vì sao và những tương tự chúng; kể cả biển cả và sinh vật trong chúng; dù là vật thể sống hay chết; cứng hay mềm đều tụng niệm Ngài không dứt.

{Không có bất cứ vật thể nào mà lại không tán dương Ngài, tuy nhiên, các ngươi không hiểu được lời tán dương của chúng.} 


Alhamdulillah, tạ ơn Allah Đấng Chúa Tể toàn vũ trụ và muôn loài, chắc rằng người biết kính sợ sẽ có kết cuộc tốt và người sai quấy chỉ tồn tại mỗi thù hận, không có Thượng Đế đích thực nào ngoại trừ Allah là Thượng Đế của nhóm người đầu tiên lẫn nhóm người cuối cùng, là Đấng duy nhất giữ vững các tầng trời và đất. 

Tôi xin tuyên thệ không có Thượng Đế nào đích thực ngoại trừ Allah duy nhất không có đối tác cùng Ngài, vì mục đích lời tuyên thệ này mà Allah đã tạo ra trời đất, đã thiên khải xuống Kinh Sách, đã qui định giáo luật, đã cử phái Rasul đại diện Ngài. 

Từ đó thiên hạ chia làm hai nhóm bất hạnh và hạnh phúc, nhóm dân cư của thiên đàng và nhóm dân cư của hỏa ngục, và tôi xin chứng nhận Muhammad là Rasul, là nô lệ của Allah, là Người được Ngài tuyển chọn, là thân tín cận kề Ngài; Người đã hoàn thành bổn phận, đã truyền bá lời thiên khải, đã khuyên bảo thiên hạ, Allah dùng Người để kéo thiên hạ ra khỏi u mê lầm lạc. 

Cầu xin Allah ban bình an, ban phúc lành, ban ân huệ cho Người, cho gia quyến thanh bạch của Người, cho các bà vợ của Người là những người mẹ của tín đồ có đức tin, cho nhóm bằng hữu trong sáng của Người và cho những ai noi theo tấm gương cao quí của Người đến ngày tận thế, Ammaa Ba’d:


Từ ngàn đời nay, từ trước thời Nabi Musa cho đến thời đại Nabi Muhammad  thậm chí đến thời đại hiện tại, tộc người Do Thái giáo luôn khoác lác, tâm đắc, tự cao, xem mình là tốt nhất còn thiên hạ ngoài họ chỉ là hạ cấp, là đầy tớ, là nô lệ để phục dịch cho họ nên họ đã khoác lác mà tự tuyên dương họ là con của Allah, là nhóm người được Allah thương yêu nhất, như được thuật trong Qur’an:

{Và hai tộc người Do Thái và Thiên Chúa khoác lác bảo: “Chúng tôi là con của Allah và được Ngài thương yêu nhất.} Al-Maa-idah: 17 (chương 5). Và để bác bỏ lời khoác lác đó Allah bảo Rasul  hỏi lại chúng:

{Hãy hỏi chúng (Muhammad): “Vậy tại sao các ngươi lại bị Ngài trừng trị bởi tội lỗi mà các ngươi đã phạm, không, các ngươi cũng chỉ là người phàm trong số loài người mà Ngài đã tạo.} Al-Maa-idah: 17 (chương 5).

Ngoài ra, họ còn khoác lác rằng họ là người của thiên đàng, cho dù có bị sa vào hỏa ngục thì cũng chỉ bị đốt vài ngày ít ỏi mà thôi, như Allah đã miêu tả:

{Và chúng (Do Thái giáo) khoác lác bảo: “Hỏa ngục không đốt chúng tôi được lâu đâu, chỉ vài ngày ngắn ngủi thôi.} Al-Baqarah: 80 (chương 2). Tất nhiên lời nói này là bậy bạ, bởi chỉ có ai tin tưởng vào Allah và làm đúng theo luật Islam không phân biệt nam nữ thì đó mới là dân cư của thiên đàng.

Vào thời đầu Islam, sau khi Nabi Muhammad  đến Madinah thì tộc người Do Thái giáo cũng khoác lác tâm đắc về dân tộc mình trước tín đồ Muslim, để giáo dục họ lúc đó Allah thiên khải ra lệnh Rasul  hỏi tộc người Do Thái về nhóm người của ngày thứ bảy, như Ngài phán ở chương Al-A’raaf từ câu 163 đến câu 166:

{(Ngươi Muhammad) hãy hỏi chúng (tộc người Do Thái) về một làng mạc nằm ven biển.} Đây là câu chuyện kể về con cháu Israel do họ bất tuân, có hành động khả ố nên đã bị Allah trừng trị thích đáng, với câu chuyện này Allah muốn bác bỏ mọi lời khoác lác mà họ đã từng hô hào trước đó.

Ibnu A’bbaas nói: “Đó là một ngôi làng tên Ailah nằm dọc theo bờ biển giữa Madinah và Ai Cập.” Trích từ Tafseer Ibnu Al-Katheer.

Theo một số U’lama khác cho rằng đó là ngôi làng nằm dọc theo bờ biển đỏ ở Shaam, họ sống trong thời của Nabi Dawood. Tuy nhiên có số khác cho rằng ngôi làng đó ở thị trấn Madyan, và số khác cho là làng khác... tất cả không quan trọng bởi quan trọng là có một ngôi làng tộc người Do Thái sinh sống ven biển.

Theo giáo luật của tộc người Do Thái là Allah qui định bắt buộc họ phải tạm ngưng sản xuất lao động, ngưng trồng trọt, ngưng đánh bắt cá, ngưng tất cả mọi việc của trần gian trong ngày đêm thứ bảy để dành trọn cả ngày đêm thứ bảy mà hành đạo tôn thờ Allah. Nguyên nhân ngày thứ bảy bị cấm đối với tộc người Do Thái là do họ cho rằng Allah đã tạo ra trời đất trong sáu ngày đến ngày thứ bảy thì nghỉ ngơi do mệt mỏi, nên khi Allah cho họ chọn ngày để hành đạo nhiều hơn trong tuần thì lập tức họ chọn ngày thứ bảy theo suy luận của họ. Tất nhiên đây chỉ là lời nói khống tài trời mà tộc người Do Thái đã thốt khỏi cửa miệng láo khoét của mình, Allah đã bác bỏ lời nói khống này bằng câu Kinh:

{Và chắc chắn TA (Allah) đã tạo hóa ra các tầng trời, đất và tất cả vạn vật có trong chúng trong vòng sáu ngày và điều đó chẳng hề làm ta mỏi mệt.} Qaaf: 38 (chương 50).

Một điều muốn nhắc nhở là việc tộc người Do Thái và Thiên Chúa nghỉ thứ bảy và chủ nhật không đơn thuần là nghỉ ngơi sau một tuần lao động mệt mỏi mà đó là hành động thờ phượng giống như Islam chúng ta xem ngày thứ sáu là ngày tốt nhất trong tuần, đó là ngày tết hàng tuần của tín đồ Muslim, là ngày để tín đồ Muslim tắm rửa sạch sẽ, mặc quần áo mới để đến các Masjid sớm để lắng nghe Khutbah, là ngày nên xướng đọc chương Kinh Al-Kahf (số 18), là ngày nên Salawat cho Nabi ﷺ .v.v. như được ghi trong Soheeh Muslim từ ông Huzaifah và ông Abu Hurairah đồng dẫn lời Nabi :

 “Các thế hệ trước các ngươi đã bị Allah khiến họ chọn lệch ngày thứ sáu, nên tộc người Do Thái đã chọn ngày thứ bảy, tộc người Thiên Chúa đã chọn ngày chủ nhật, đến cộng đồng Ta được Allah khiến cho chọn ngày thứ sáu.

Dân cư ở ngôi làng dọc ven bờ biển đó sinh sống chủ yếu bằng nghề đánh bắt cá, họ ra khơi từ ngày chủ nhật đến thứ sáu, khi thứ bảy đến là họ ngưng lao động để hành đạo tôn thờ Allah, và ngày chủ nhật đến thì họ tiếp tục ra khơi. Nhưng lạ một điều là trong các ngày họ ra khơi đánh bắt cá thì lại rất ít cá thậm chí là không có cá nữa là khác, đến ngày thứ bảy bắt buộc họ phải nghỉ ngơi thì không biết cá ở đâu lại ồ ạc kéo vào bờ đến nổi nhìn tựa như một con đường rộng trải dọc theo bờ biển, lúc đó chỉ cần giơ tay là bắt được cá, tiếc thay đó lại là ngày thứ bảy bị cấm lao động, cấm đánh bắt cá, cấm làm tất cả mọi việc. Đó chính là cách mà Allah đã thử thách đám dân làng đó để xem ai trong số họ là người ngoan đạo còn ai là kẻ bất tuân, Allah phán:

{(Ngươi Muhammad) hãy hỏi chúng (tộc người Do Thái) về một làng mạc nằm ven biển đã phạm luật cấm đánh bắt cá vào ngày thứ bảy. Tuy thứ bảy là ngày bị cấm làm mọi việc (ngoại trừ hành đạo) nhưng lại là ngày cá ở biển cứ ồ ạc kéo nhau vào bờ và nhô đầu lên mặt biển tựa như đường đi trải dài, còn những ngày khác thì không thấy bóng hơi tâm cá. TA (Allah) đã dùng cách đó để thử thách những kẻ chuyên là điều sai quấy.} Al-A'raaf: 163 (chương 7).

Với thử thách Allah muốn phân biệt ai thuộc nhóm ngoan đạo và ai thuộc nhóm bất tuân, ai có niềm tin Iman kiên định và ai sẽ lung lay đến mất hết niềm tin Iman, đây chính là cách mà Đấng Tạo Hóa đã dùng để thách thức loài Jinn và loài người chúng ta,

{Phải chăng con người nghỉ rằng họ sẽ được yên thân khi nói: Chúng tôi đã tin tưởng thế là chúng không bị thử thách hay sao ? * Và quả thật, TA đã thử thách các thế hệ trước chúng để Allah thấy rõ ai là người nói thật và ai là kẻ khoác lác.} Al-A’nkaboot: 2 – 3 (Chương 29), và Allah phán:

{Và TA (Allah) dùng cái xấu và cái tốt để thử thách các ngươi, và rồi các ngươi sẽ quay về trình diện TA.} Al-Ambiya: 35 (Chương 21), và Allah phán:

{Hồng phúc thay Đấng đã sở hữu (toàn vũ trụ) trong tay Ngài và Ngài toàn quyền định đoạt vạn vật * Ngài là Đấng tạo ra sự chết và sự sống để thử thách ai trong các ngươi là người tốt nhất trong việc làm của mình; và Ngài là Đấng Toàn Năng, Đấng Hằng Tha Thứ.} Al-Mulk: 1 - 2 (chương 67).

Thời gian trôi qua, số lượng cá trong những ngày khác trong tuần càng ít đi, ngược lại, ngày thứ bảy tuy là ngày bị cấm đánh cá thì cá lại tự tìm đến ngay trước mặt họ. Cuối cùng, trong số họ có người oán trách: “Tại sao lại có giáo lý cấm đánh bắt ngày thứ bảy kỳ đến thế trong khi đó lại là ngày dễ đánh bắt nhất chỉ cần dùng tay cũng có thể bắt được cá.” Thời gian tiếp tục trôi qua, làm cho những người có niềm tin suy thoái nẩy sinh ý định bắt cá của ngày thứ bảy bị cấm đó, bằng cách vào trước mặt trời lặn của ngày thứ sáu mình sẽ đặt lợp đến chủ nhật mình sẽ thu hoạch, mình đâu bắt cá vào thứ bảy đâu mà sợ phạm lệnh cấm. Có đường truyền khác kể là họ đào cái lỗ trên bờ biển và đào một lối dẫn từ biển vào lổ đó đến ngày thứ bảy có cá thì sẽ lội theo lối mòn đó vào lổ đào sẵn đến chủ nhật y đến bắt cá về. Ban đầu chỉ một người bạo gan thực hiện ý định đó do tất cả đều sợ bị trừng phạt nếu phạm lệnh cấm, thế là y lén lúc trước mặt trời lặn ngày thứ sáu mà đặt lợp xuống biển đến sau mặt trời lặn của ngày thứ bảy thì y cũng một mình đi lấy lợp về nhà. Quả nhiên, lợp đầy ấp cá như dự định, đêm đó y cùng gia đình mừng hí hững cho kế hoạch của mình. Tuy nhiên, nhà bên cạnh phát hiện ra số cá đó nên đã tìm đến hỏi y thì được y mách cho cách bắt cá và y bảo: “Tôi đã làm rồi đó có thấy bị gì đâu nào.

Với hành động gian xảo đó, ranh ma đó của tộc người Do Thái, Rasul  đã khuyến cáo tín đồ Muslim dùng mưu mô xảo nguyện như tộc người Do Thái qua lời truyền từ ông Abu Hurairah dẫn lời

 “Cấm các ngươi gian trá như tộc người Do Thái đã gian trá để xâm phạm các lệnh cấm của Allah bằng kế sách hèn hạ.” Hadith do Al-Tirmizhi ghi với đường truyền Soheeh.

Tiếc thay, ngày nay tín đồ Muslim đã mù quáng bắt chước theo phong cách của nhóm người ngoại đạo, họ bất cần những gì họ làm theo có phải là điều mà Islam cấm hay không. Do mù quáng bắt chước theo người ngoại đạo nên tín đồ Muslim có người dùng kế sách hèn hạ để xâm phạm lệnh cấm của Allah trong việc ăn tiền lời lãi, uống rượu, nghe nhạc .v.v. bằng cách thay tên gọi khác cho những thứ Haram đó, thí dụ:

- Tiền lời thì họ gọi tiền hoa hồng, tiền lợi tức ngân hàng.

- Rượu thì họ gọi nước trắng, thức uống cồn, nước uống tinh thần.

- Âm nhạc thì họ gọi giải trí tinh thần.

Đây là một trong những dấu hiệu báo trước của ngày tận thế mà Rasul  đã khuyến cáo cách nay hơn 1400 năm, như được Al-Bukhari ghi từ ông Abu A’mir – hoặc Abu Maalik – Al-As-a’ri t nói: Không thể dóc được do chính tai tôi nghe Rasul  nói rằng:

 “Rồi đây trong cộng đồng của Ta có những kẻ dám cho là Zina, tơ lụa (đối với nam), rượu và âm nhạc là Halal.

Và trong Sunan Abu Dawood, Al-Nasaa-i, Ibnu Maajah và Musnad Imam Ahmad ghi từ Abu A’mir Al-Ash-a’ri dẫn lời Rasul :

 “Rồi đây trong cộng đồng Ta có những kẻ uống rượu nhưng lại gọi bằng cái tên khác.” Thấy rằng có người biện hộ rằng họ chỉ uống bia, uống heneken, uống tiger... chứ không uống rượu. Cho dù con người có dùng kế sách gì, đổi tên những thứ Haram đó thành tên gọi gì thì nó vốn vẫn là Haram cho đến ngày tận thế. Tất cả những ai có hành động, có kế sách đó hoặc tìm cách để xâm phạm lệnh cấm của Allah thì trong họ đã có bản tính của tộc người Do Thái.

Đây là một trong các phép mầu mà Nabi  đã được Allah thiên khải cho, như được ông Abu Sa-e’d Al-Khudri dẫn lời Rasul :

 “Chắc rằng các ngươi sẽ đi theo lối mòn mà các thế hệ trước các ngươi đã vạch giống đến từng gang tấc một, thậm chí chúng có chui vào hang thằn lằn sa mạc thì các ngươi cũng chui theo chúng.” Sahabah hỏi: “Họ là hai tộc người Do Thái và Thiên Chúa hả Rasul ?” Người đáp: “Chứ còn ai nữa.” Hadith do Muslim ghi. Và thực tiển thấy rằng hầu như tín đồ Muslim dù nam hay nữ, dù đang ở đâu cũng bắt chước theo hai tộc người này từ tác phong, lời nói đến ngoại hình .v.v.

Trở lại câu chuyện, những người khác trong làng ban đầu lo sợ nạn kiếp sẽ ụp lên nhóm người dám xâm phạm lệnh cấm đánh bắt ngày thứ bảy, nhưng ngày qua ngày không thấy gì cả nên số lượng người đánh bắt cá ngày thứ bảy ngày càng nhiều hơn đến nổi trở thành công khai không còn sợ hãi gì nữa.

Thấy rằng đám người này dám nhởn nhơ trước hành phạt của Allah trong khi đó không ai dám nhởn nhơ trước hành phạt của Allah ngoại trừ đó là đám người sai quấy, đám người nghịch đạo, bởi ngoan đạo như ông Abu Bakr Al-Siddeeq t mà còn nói: “Thậm chí khi tôi được đặt một chân trong thiên đàng và chân còn lại đặt ở ngoài thì tôi cũng không dám nhởn nhơ trước hình phạt của Allah cho đến khi cả hai chân tôi được đặt trong thiên đàng, bởi người nào đã vào trong thiên đàng thì sẽ không trở ra.

Lúc này thị dân trong ngôi là dọc bờ biển tách thành ba nhóm người:

- Nhóm thứ nhất là nhóm người sai quấy công khai làm tội lỗi.

- Nhóm thứ hai là người ngoan đạo cố khuyên bảo đám người tội lỗi kia dừng lại, họ nói: “Tại sao các người dám bắt cá vào ngày thứ bảy này, đây là ngày cấm chỉ được phép hành đạo mà thôi.” Nhưng không ai nghe lời họ khuyên bảo cả.

- Nhóm thứ ba cũng là người ngoan đạo nhưng im lặng chỉ lo thân mình, họ không tiếp tay làm tội lỗi và cũng không ngăn chặn đám người tội lỗi kia.

Trong xã hội ngày nay có rất nhiều người thuộc nhóm người thứ ba này, họ bất cần việc người khác làm gì dù thiên hạ không hành lễ Salah, không nhịn chay, phụ nữ không ăn mặc kín người, uống rượu, cờ bạc .v.v... thì họ cũng không màn miễn sao họ không vi phạm điều Haram là được rồi.

Nhóm người thứ ba của ngôi làng này chẳng những im lặng trước hành động sai quấy của đám người tội lội mà họ còn ngăn cản nhóm người khuyên bảo thiên hạ trở về với Allah mà nói:

{Và một nhóm trong họ đã lên tiếng hỏi: “Ích lợi gì cho các người trong việc khuyên can một đám người mà Allah muốn hủy diệt hoặc sẽ bị Ngài trừng phạt bằng một sự trừng phạt khủng khiếp ?trong cộng đồng Islam tồn tại không ít nhóm người thứ ba này, ngoại việc họ dững dưng trước tội lỗi diễn ra trước mặt họ mà họ còn đi hù dọa những ai có ý tốt khuyên bảo đám người tội lỗi mà dọa: “Nếu các người làm vậy sẽ bị tù, sẽ bị, sẽ bị v.v...” tuy nhiên nhóm người ngoan đạo đó bỏ ngoài tai hết mọi lời hù dọa đó mà thẳng thừng đáp:

{(Nhóm người đó) đáp: “Để chúng tôi có lý do trước Thượng Đế của các người và biết đâu họ sẽ biết kính sợ (Allah) thì sao !} thấy rằng nhóm người ngoan đạo này đưa ra hai hai lý do để họ khuyên bảo nhóm tội lỗi kia dừng lại:

- Lý do thứ nhất:

{Để chúng tôi có lý do trước Thượng Đế của các người} bởi vào ngày phán xét cuối cùng Allah sẽ tra hỏi thì trả lời rằng bầy tôi làm xong nhiệm vụ, đã khuyên bảo họ rồi nhưng họ không nghe.

Tín hữu Muslim nào có biết việc khuyên mọi người làm tốt và cản mọi người làm tội lỗi là nhiệm vụ bắt buộc trong mỗi tập thể, nếu tập thể nào đó bỏ đi nhiệm vụ này thì cả tập thể phải gánh tội, còn ai đứng ra thực hiện nó sẽ được trọng thưởng còn những người còn lại sẽ vô can, như Allah đã hạ lệnh,

{Hãy cử nhóm người trong các người đứng lên kêu gọi mọi người làm thiện và cấm cản mọi người làm ác, đấy là những người thành đạt.} Ali I’mraan: 102 – 105 (chương 3).

- Lý do thứ hai:

{Và biết đâu họ sẽ biết kính sợ (Allah) thì sao !} Hi vọng nhóm người đó biết sợ Allah mà sám hối.

Chúng ta tín đồ Muslim đừng có thất vọng về việc kêu gọi ai đó trở về với Allah kể cả với người đa thần, người đang đối mặt với mình biết đâu lời nói của bạn được Allah gieo vào lòng ai đó rồi khiến y trở thành người ngoan đạo rồi bạn hưởng được ân phước vĩ đại thì sao, như Nabi  khuyến khích:

 “Rằng việc bạn hướng dẫn được một người duy nhất tốt hơn việc bạn có được thứ tài sản quí.” Hadith do Al-Bukhari và Muslim ghi.

Trở lại câu chuyện lần nữa, việc đánh bắt cá ngày thứ bảy ngày càng công khai hơn làm cho nhóm người ngoan đạo sợ hãi, lo lắng bản thân phải liên lụy một khi Allah gián hành phạt xuống nên họ đã xây một bức tường chia cách hoàn toàn với nhóm người tội lỗi kia, không ăn chung, không ngồi chung, cắt đứt mọi quan hệ với nhau thậm chí anh em ruột của nhau cũng chia cắt bởi việc tài trời mà họ đang làm, tuy nhiên một khi nhóm người ngoan đạo gặp nhóm người tội lỗi kia ở ngoài đường hoặc bất cứ nơi nào khác là liền khuyên bảo họ từ bỏ đi hành động sai lầm đó nhưng vô ích.

Đến một buổi sáng nọ nhóm người ngoan đạo rời khỏi nhà như mọi khi nhưng không thấy bất cứ ai của bên kia bức tường đi ra ngoài, kèm thêm vắng lặng không một âm thanh làm nhóm người ngoan đạo ngạc nhiên. Họ chờ đợi với thời gian hàng giờ vẫn không nghe âm thanh nào phát ra cũng như không một ai rời của bên kia bức tường ra ngoài, mọi người đến gõ cửa cũng không nghe lời đáp, thế là họ cử người leo vào bên trong để mở cửa xem chuyện gì đã xảy ra. Khi cánh cửa được mở toan ra thì nhóm người ngoan đạo hết hồn do trước mặt họ là bầy động vật không một bóng người,

{Và chắc chắn các ngươi (hỡi tộc người Do Thái) đã biết về câu chuyện của nhóm người trong các ngươi vì chúng đã phạm giới luật cấm của ngày thứ bảy, nên đã bị TA (Allah) hạ lời phán biến toàn bộ chúng thành đám khỉ ghê tởm * Rồi TA dùng sự trừng phạt đó làm lời răng dạy các thế hệ sau chúng và để giáo dục những ai biết kính sợ.} Al-Baqarah: 65 - 66 (chương 2). Allah phán trong câu Kinh khác biến toàn bộ chúng thành khỉ và heo. Được giải thích rằng những người trẻ bị hóa thành khỉ còn những người già thì bị hóa thành heo. Chúng ta đã nghe rất nhiều lời nguyền nhưng chắc chưa từng nghe có lời nguyền nào kinh khủng như lời nguyền mà nhóm bất tuân của thời đại đó đã mắc phải, lúc ngủ tất cả họ vẫn là con người nhưng khi thức dậy bị lời nguyền đã trở thành khỉ và heo.

Sau  khi cửa được mở toan thì mỗi con khỉ và mỗi con heo đi tìm đến người thân của mình, chúng tìm đến anh em, đến chú bác trong số người ngoan đạo đã từng khuyên bảo chúng trước kia, chúng biết con người chứ con người hoàn toàn không biết chúng, chúng hiểu được lời nói nhưng không thể trả lời. Những con khỉ và heo đến ngồi bên cạnh người thân của mình thì những người ngoan đạo đó mới khiển trách: “Chẳng phải tôi đã khuyên bảo cậu là đừng có làm thế nữa hay sao, tại sao các người không nghe lời !” Thì những con khỉ và heo gật gật đầu mà tuôn trào hai dòng lệ nhưng lúc này sự ân hận và hối hận không còn tác dụng nữa, Allah phán:

{Đến khi chúng quên bẵng đi mọi lời nhắc nhở chúng (về tội phước), lập tức TA (Allah) cứu vớt những người ngăn cấm làm điều sàm bậy tội lỗi và gián một hành phạt thật khủng khiếp lên nhóm bạo ngược chuyên làm tội lỗi, bất công.}

 

{Đến khi chúng công khai ngang nhiên làm tội lỗi, bất cần đến lời cấm đoán. TA đã phán bảo: “Đám người các ngươi hãy trở thành đám khỉ hèn hạ.}

Ibnu A’bbaas nói: “Trong câu Kinh Allah chỉ nói đến hai nhóm người, nhóm khuyên bảo nhóm tội lỗi đã được Allah cứu vớt và khen ngợi, và nhóm người tội lỗi bị trừng trị thích đáng biến chúng thành khỉ và heo, còn nhóm người thứ ba do im lặng trước tội lỗi nên Allah cũng đã im lặng về họ bởi họ không phải nhóm người khuyên bảo làm thiện nên không được khen và cũng không thuộc nhóm người tội lỗi nên không bị chê, tóm lại việc thưởng phạt sẽ dựa vào hành động tốt hay xấu của từng người để ban thưởng hoặc trừng trị, cho nên chỉ có Allah duy nhất mới biết rõ nhóm người đó ra sao.” Trích từ Tafseer Ibnu Al-Katheer.

Tất cả nhóm người tội lỗi bị biến thành khỉ và heo đó chỉ sống được ba ngày kể từ khi thành động vật, sau đó tất cả đều chết hết, không sinh con đẻ cái gì cả.

Khẩn cầu Allah ban chỉ đạo đúng đắn cho bề tôi và toàn thể tín đồ Muslim,

Cầu xin Allah ban kiên định cho bề tôi và họ sống trên Islam đến ngày rời khỏi trần gian này,

Cầu xin Allah ban bình an và phúc lành cho Nabi Muhammad, cho gia quyến và cho toàn thể bằng hữu của Người.

Mới hơn Cũ hơn
Bài viết liên quan