Chương 17: Phải chấp hành và thực thi theo luật của Allah
Allah (swt) phán:
{Thề bởi Thượng Đế của Ngươi (Muhammad) rằng
chúng sẽ không tin tưởng cho đến khi nào chúng đề cử Ngươi đứng ra phân xử về
điều mà chúng tranh chấp rồi chúng cảm thấy không uất ức trong lòng về quyết định
mà Ngươi đã đưa ra và chúng hoàn toàn quy phục.} (Chương 4 – Annisa, câu 65).
Allah (swt) đã tự thế với bản thân Ngài rằng không có bất kỳ ai thực
sự là người có đức tin ngoại trừ những ai giao hết cho Nabi Mahummad (saw) làm chủ trì
trong việc phân xử những điều họ tranh chấp và bất đồng nhau và họ phục trước sự
phán xét và quyết định của Người. Và điều này cũng được Thiên sứ của Allah (saw) đã di huấn:
“Không ai trong các ngươi có đức tin trọn vẹn cho đến khi
nào dục vọng của y đi theo những gì Ta mang đến”.
Allah (swt) phán:
{Lời tuyên bố của những người thực sự có đức
tin khi được mời đến với Allah và Sứ giả của Ngài để Y (Muhammad) phân xử giữa
họ chỉ là câu nói: “Chúng tôi xin nghe và xin vâng lời”. Đó là những người
thành đạt.} (Chương 24 – Annur, câu 51).
Allah (swt) phán cho biết rằng câu nói của những người có đức tin khi
được mời gọi đến với điều luật của Allah (swt) và điều luật của vị
Thiên sứ của Ngài (saw) luôn khác với câu nói của những người giả tạo đức tin
Munafiq. Những người Munafiq khi được mời gọi đến với điều luật của Allah (swt) và Thiên sứ của
Ngài (saw) thì họ hay phản đối, nếu phần đúng và lợi nghiêng về phía
họ thì họ chấp nhận và tuân thủ, ngược lại thì không; riêng những người có đức
tin thì lúc nào họ cũng nói “xin nghe và vâng lời” dù phần thiệt và quấy
nghiêng về phía họ.
Hadith 169: Ông
Abu Huroiroh thuật lại, nói:
{Mọi vạn vật trong các tầng trời và mọi vạn
vật trong trái đất đều là của Allah; và nếu các ngươi bộc lộ hay giấu kín điều
nằm trong lòng của các ngươi thì Allah sẽ vẫn thanh toán các ngươi về điều đó.
Bởi thế, Ngài sẽ tha thứ cho ai Ngài muốn và sẽ trừng phạt ai Ngài muốn bởi vì
Allah là Đấng Toàn Năng trên mọi thứ.} (Chương 2 – Albaqarah, câu 284).
Khi câu kinh này được mặc khải xuống thì các vị Sahabah của Thiên sứ trở
nên lo sợ hơn về giới luật đó.Thế là họ đã đến gặp Thiên sứ của Allah
(saw) rồi ngồi quì gối trước Người, họ nói: Thưa Thiên sứ của Allah, chúng tôi đã
được sắc lệnh những điều mà chúng tôi có khả năng như lễ nguyện Salah, Jihaad,
nhịn chay, và Sadaqah .. nhưng giờ lại mặc khải xuống câu Kinh này .. chúng tôi
thực sự không có khả năng.
Thiên sứ của Allah (saw) nói:
“Có phải các ngươi muốn nói giống như những
người dân của hai Kinh sách trước các ngươi đã nói ‘chúng tôi xin nghe nhưng lại
không làm theo’ hay sao? (Các ngươi không được nói như vậy) mà các ngươi phải
nói rằng chúng tôi xin nghe và vâng lời, xin Ngài tha thứ cho bầy tôi. Lạy Thượng
Đế của bầy tôi, chắc chắn bầy tôi sẽ quay lại với Ngài”.
Khi nghe được những lời này thì họ hạ mình tuân theo, sau đó, Allah
(swt) phán tiếp câu Kinh để khẳng định điều đó:
{Thiên sứ (Muhammad) tin vào những gì được
ban xuống cho Y từ Thượng Đế của Y và những người có đức tin cũng tin tưởng như
thế. Tất cả đều tin tưởng nơi Allah, các thiên thần của Ngài, các Kinh sách của
Ngài và các vị sứ giả của Ngài. Họ đều nói: Bầy tôi không phân biệt và kỳ thị một
vị nào trong các Sứ giả của Ngài. Bầy tôi xin nghe và vâng lời. Xin Ngài tha thứ
cho bầy tôi. Lạy Thượng Đế của bầy tôi, chắc chắn bầy tôi sẽ quay lại với Ngài.} (Chương 2 – Albaqarah, câu 285).
Khi họ đã thực hiện theo sắc lệnh đó thì Allah I xóa bỏ nó và thay thế một điều luật khác với
lời phán của Ngài:
{Allah không bắt một
linh hồn nào gánh vác trách nhiệm quá khả năng của nó. Nó sẽ hưởng phúc về điều
tốt mà nó đã làm và sẽ chịu phạt về tội mà nó đã gây ra. Lạy Thượng Đế, xin
Ngài đừng bắt tội bầy tôi nếu bầy tôi quên hay sai sót; lạy Thượng Đế, xin Ngài
đừng bắt bầy tôi gánh vác nặng nề giống như Ngài đã đặt gánh nặng lên những người
trước bầy tôi; lạy Thượng Đế, xin Ngài đừng bắt bầy tôi vác gánh vượt quá khả
năng của bầy tôi, xin Ngài hãy lượng thứ cho bầy tôi, tha thứ tội lỗi cho bầy
tôi và tương xót cho bầy tôi, Ngài là Đấng Bảo Hộ của bầy tôi, xin Ngài yểm trợ
bầy tôi thắng những kẻ vô đức tin.} (Chương 2 – Albaqarah, câu 286).
Sau mỗi lời {Allah không bắt một ... sai
sót},{ lạy Thượng Đế, xin Ngài đừng bắt bầy tôi
gánh vác ... trước bầy tôi}, { lạy Thượng Đế, xin Ngài đừng bắt bầy tôi
vác gánh vượt quá khả năng của bầy tôi, ... xin Ngài yểm trợ bầy tôi thắng những
kẻ vô đức tin.} thì Allah (swt) đều nói: vâng. (Hadith do Muslim ghi lại).
* Bài học từ
Hadith:
- Điều mà các
vị Sahabah lo lắng là sợ Allah (swt) sẽ bắt tội cả những điều mà họ không có khả năng kiểm
soát trong tâm trí của họ.
- Hadih dạy
người tín đồ phải hoàn toàn quy phục điều luật của Allah (swt) và hoàn toàn tuân thủ theo mệnh lệnh của Thiên sứ của
Ngài (saw), khi có lệnh chỉ được nói: xin nghe và vâng lời.
- Hadith cho
biết rằng Allah (swt)
đã không gây khó khăn cho bất cứ linh hồn nào và Ngài sẽ không bắt tội nếu ai
đó không có khả năng cũng như lỡ quên và sai sót.
- Trong câu Kinh, Allah (swt) dạy các bề tôi cách cầu nguyện và khấn xin Ngài.