Chương 49: Thực thi giáo luật đối với con người là dựa trên mặt nổi của họ

 Chương 49: Thực thi giáo luật đối với con người là dựa trên mặt nổi của họ, còn mặt chìm của họ thuộc quyền của Allah.


Allah, Đấng Tối Cao phán:

{Nhưng nếu chúng hối cải và dâng lễ nguyện Salah và đóng Zakah thì hãy mở đường cho chúng.} (Chương 9 – Attawbah, câu 5).

Có nghĩa là khi ai đó dâng lễ nguyện Salah, bố thí Zakah thì họ là người Muslim theo giáo lý Islam cho dù họ trung thực trong tôn giáo chỉ thể hiện ở bề ngoài. Islam chỉ phán xét và thi hành luật dựa trên mặt nổi của con người chứ không truy cứu mặt chìm của họ. Những sự việc và những điều thuộc mặt chìm của con người sẽ được Allah (swt) xét xử và thanh toán theo ý của Ngài.



Hadith 389: Ông Ibnu Umar thuật lại rằng Thiên sứ của Allah (saw) nói:

 “Ta được lệnh chiến đấu với nhân loại cho tới khi nào họ chứng nhận rằng không có Thượng Đế nào khác ngoài Allah, Muhammad là vị Thiên sứ của Allah, dâng lễ nguyện Salah, và xuất Zakah. Nếu họ làm như thế thì họ đã ngăn Ta xâm phạm đến tính mạng và tài sản của họ ngoại trừ vì điều chân lý của Islam; còn sự thanh toán và phán xét đối với họ là thuộc quyền của Allah.” (Albukhari, Muslim).

* Giải thích một số nội dung:

- Nhân loại được nói trong Hadith là những người thờ cúng các bục tượng chứ không phải dân Kinh Sách vì họ đã đóng thuế cho Islam.

* Bài học từ Hadith

- Hadith cho thấy giáo lý Islam chỉ yêu cầu đối xử qua những gì được thể hiện ở bề nổi còn những gì thầm kín bên trong thuộc phạm vi của Allah (swt).

- Hadith khẳng định các trụ cột của Islam.

Hadith 390: Ông Abu Abdullah Ta-riq bin Ashyam thuật lại: Tôi đã nghe Thiên sứ của Allah (saw) nói:

 “Ai nói không có Thượng Đế đích thực nào khác ngoài Allah và phủ nhận những gì được thờ phượng ngoài Allah thì tính mạng và tài sản của y không được phép xâm phạm còn sự phán xét và thanh toán y là do Allah định đoạt.” (Muslim).

* Bài học từ Hadith

- Hadith bắt buộc không can hệ với những thần linh cũng như các vật được thờ phượng ngoài Allah (swt).

Hadith 391: Ông Abu Ma’bad Al-Miqdaar bin Al-Aswad thuật lại: Tôi đã nói với Thiên sứ của Allah (saw): Nếu tôi giáp mặt với một kẻ thù ngoại đạo và chúng tôi đánh nhau. Y chém lìa một cánh tay của tôi rồi sau đó y lùi bản thân vào một cái cây (trước sự dồn ép của tôi) và nói: Tôi quy phục Allah (chấp nhận Islam). Thưa Thiên sứ của Allah, hãy cho tôi biết tôi có được phép giết y sau khi y tuyên bố chập thuận Islam trong tình huống đó không?

Thiên sứ của Allah (saw) nói: {لَا تَقْتُلْهُ} - “Ngươi không được giết y!”.

Tôi nói: Thưa Thiên sứ của Allah, y chém lìa cánh tay của tôi, y tuyên bố chập thuận Islam sau khi chém lìa cánh tay của tôi kia mà?

Thiên sứ của Allah (saw) nói:

 “Ngươi không được giết y, nhưng nếu ngươi giết y thì y sẽ ở vào vị trí của ngươi trước khi ngươi giết y còn ngươi sẽ ở vào vị trí của y trước khi y tuyên bố lời của y.” (Albukhari, Muslim).

“Y sẽ ở vào vị trí của ngươi” có nghĩa là y là người phải được bảo toàn tính mạng bởi sự quy thuận Islam; “ngươi sẽ ở vào vị trí của y” có nghĩa là được phép giết.

* Bài học từ Hadith

- Hadith cho thấy Islam chỉ phán xét và thực thi luật lệnh dựa trên bề nổi của sự việc chứ không theo bề ngầm có nghĩa là Islam hành xử và phán quyết dựa trên lý tính chứ không dựa trên cảm tính.

- Hadith khẳng định người nào có biểu hiện quy thuận Islam bằng lời nói hay hành động thì Islam cấm xâm phạm tính mạng của người đó.

- Hadith trình bày một điều luật của giáo lý Islam: Ai giết một người đã tuyên bố quy thuận Islam một cách cố tình thì đó là hành vi bị nghiêm cấm, y sẽ bị xử tử theo luật mạng trả mạng; còn ai giết một người đã tuyên bố quy thuận Islam một cách vô ý (không biết hoặc tưởng là đúng) thì y phải bồi thường. Giống như trong thời của Thiên sứ (saw), một số vị Sahabah đã giết một số người sau khi họ đã biểu hiện sự quy thuận Islam nhưng các vị Sahabah nghĩ rằng họ làm vậy chỉ vì muốn thoát chết nên đã giết họ; thế là Thiên sứ của Allah (saw) bắt họ phải bồi thường.

Hadith 392: Ông Usa-mah bin Zaid thuật lại: Thiên sứ của Allah (saw) cử chúng tôi đến khu vực Al-Huraqah của bộ tộc Juhainah. Chúng tôi đã đến với người dân ở đó vào buổi sáng. Tôi và một người thuộc dân Ansar đã giáp mặt với hai người trong số họ (giao đánh). Khi chúng tôi áp đảo thì cả hai tuyên thệ “La ila-ha illollo-h”, người Ansar đã dừng tay lại không giết đối phương còn tôi đã đâm chết đối phương của mình bằng chiếc giáo. Khi chúng tôi trở về Madinah, sự việc đó đã được thuật lại cho Thiên sứ của Allah (saw), Người nói với tôi:

 “Này Usa-mah, ngươi đã giết y sau khi y đã nói La ila-ha illollo-h ư?”.

Tôi nói: Thật ra y nói như thế chỉ để thoát chết thôi, thưa Thiên sứ của Allah.

Nhưng Thiên sứ của Allah (saw) cứ lặp đi lặp lại câu nói đó đến nỗi tôi ước gì mình đã không vào Islam trước ngày hôm đó. (Albukhari, Muslim).

Còn trong một lời dẫn khác: Thiên sứ của Allah (saw) nói với ông Usa-mah: “Y nói La ila-ha illollo-h nhưng ngươi lại giết y sao?”. Ông Usa-mah nói: Y nói như thế là chỉ vì sợ lưỡi gươm thôi, thưa Thiên sứ của Allah. Thiên sứ của Allah (saw) nói:

 “Chẳng lẽ ngươi đã banh tim của y ra để biết y nói thật hay không nói thật ư?”.

* Bài học từ Hadith

- Hadith cho thấy Islam chỉ cho phép do lường và phán quyết dựa theo những gì công khai ra ngoài chứ không cho phép vạch tìm những gì khuất sâu trong lòng.

- Hadith là bằng chứng cấm thu hằn, giết chóc chỉ bởi vì cho rằng không có sự trung thực ở trong lòng.

- Thiên sứ của Allah (saw) không xử ông Usa-mah bằng luật Qisas (mạng trả mạng) bởi vì ông đã giết người đó vì nghĩ rằng như thế là đúng.

- Không được phép cho ai đó phạm vào đại tội rồi ước gì mình đừng vào Islam trừ phi sau đại tội đó. Thật ra ông Usa-mah nói như vậy là chỉ vì bản thân ông quá lo sợ do trước sự phản đối của Thiên sứ (saw) về hành động của ông.

Hadith 393: Ông Jundub bin Abdulllah thuật lại: Thiên sứ của Allah cử một đòan quân Muslim đến một cộng đồng người đa thần. Hai bên gặp nhau. Một người từ quân của những người đa thần ra đánh với một người Muslim và y đã giết người Muslim đó. Rồi một người khác thuộc quân Muslim bước ra đánh với một người của những người đa thần và y được biết người đánh với y là Usa-mah bin Zaid. Rồi khi thanh gươm của người Muslim giơ lên cổ của y thì y nói La ila-ha illollo-h nhưng y vẫn bị giết. Sự việc đã đến tai Thiên sứ của Allah (saw). Người (saw) đã hỏi người đã giết một người khi y đã nói La ila-ha illollo-h (tức Usa-mah): “Ngươi đã giết y ư!”. Người đó nói: Vâng. Thiên sứ của Allah (saw) nói:

 “Ngươi sẽ làm gì với La ila-ha illollo-h khi Ngày Phục Sinh đến?”.

Người đó nói: Thưa Thiên sứ của Allah, xin Người hãy cầu xin Allah tha thứ cho tôi.

Thiên sứ của Allah (saw) vẫn cứ lặp đi lặp lại câu nói đó. (Muslim).

* Bài học từ Hadith: (Hadith này và Hadith trước đó là một câu chuyện của Usa-mah).

Hadith 394: Ông Abdullah bin Utbah bin Mas’ud thuật lại: Tôi đã nghe Umar bin Al-Khattaab  nói: “Quả thật, mọi người thường nhận được Mặc Khải (để giải quyết các sự việc) trong thời của Thiên sứ. Nhưng sự Mặc Khải đã ngưng (Thiên sứ của Allah không còn nữa), cho nên giờ ta chỉ phân xử các người theo những gì được công khai ra ngoài qua các hành động và việc làm của các người. Bởi thế, ai thể hiện cho ta thấy điều tốt thì ta cho rằng người đó là tốt còn phân khuất sâu trong lòng của y không phải là trách nhiệm của ta, Allah sẽ thanh toán về phần khuất sâu trong lòng y; còn ai thể hiện cho ta thấy điều xấu thì ta đánh giá y là xấu và ta sẽ không tin y ngay cả khi y nói phần khuất sâu trong lòng y là tốt lành.” (Albukhari).

* Bài học từ Hadith

- Hadith cho thấy cách hoạt động của hệ thống giáo luật Islam rằng Islam chỉ phán xét và phân xử dựa trên cơ sở vật chứng rõ ràng, và sự định tâm tốt đẹp không xóa đi sự thi hành án của giáo luật Islam.

Mới hơn Cũ hơn
Bài viết liên quan