Người Muslim vẫn dùng và uống nước Zamzam cho đến tận ngày nay
Giếng nước Zamzam : Khi Nabi Ibrahim (as) đưa mẹ con Nabi Isma’il đến chỗ của ngôi đền Ka’bah hiện nay ở Makkah theo lời mặc khải của Allah thì lúc đó ở đấy là thung lũng hoang vắng không có một bóng người, không cây cối và cũng chẳng có nước. Nabi Ibrahim bỏ lại hai mẹ con Isma’il ở nơi đó cùng với một túi nước uống và chà là khô và ra đi. Mẹ của Isma’il vội chạy theo sau và nói: Này Ibrahim, chàng đi đâu mà lại bỏ mẹ con em ở nơi thung lũng không có bóng người cũng chẳng có một thứ gì? Bà đã hỏi Nabi Ibrahim nhiều lần như vậy nhưng Người không quay lại nhìn bà. Thế là bà hỏi: Có phải Allah ra lệnh cho chàng làm như vậy phải không? Người trả lời: Vâng. Bà nói: Nếu như vậy thì Ngài sẽ không bỏ rởi mẹ con em. Rồi bà quay lại. Nabi Ibrahim đã đi, đến khi hai mẹ con Isma’il không còn nhìn thấy Người nữa thì Người đứng hướng mặt về phía ngôi đền rồi đưa tay lên cầu nguyện, Allah phán về lời cầu nguyện của Người: {Lạy Thượng Đế của bề tôi! Bề tôi đã định cư con cháu của bề tôi nơi thung lững (Makkah) không có đất đai trồng trọt, gần ngôi đền thiêng của Ngài (Ka’bah) để cho chúng có thể dâng lễ nguyện Salah. Bởi thế, xin Ngài làm cho tấm lòng của một số nhân loại đoái thương mà nuôi chúng với hoa quả (của họ) để chúng có thể tạ ơn Ngài.} (Chương 14 - Ibrahim, câu 37).
Vậy là mẹ
Isma’il cho Người bú và uống từ túi nước mà Nabi Ibrahim để lại cho mẹ con bà.
Cho đến
khi túi nước đã cạn, bà khát và Isma’il cũng khát, thế là bà bắt đầu nhìn xung
quanh, nhưng chẳng thấy chỗ nào có nước, gần đó ở hai bên có hai ngọn đồi Safa
và Marwah, bà leo lên ngọn đồi Safa để nhìn ra phía xa mong rằng sẽ nhìn thấy
ai đó nhưng chẳng thấy một bóng người, rồi bà lại đi xuống đồi Safa chạy sang đồi
Marwah đối diện, lại leo lên đồi và nhìn ra xa nhưng cũng chẳng thấy một bóng
người, cứ như thế bà đã chạy qua chạy lại giữa hai ngọn đồi đến bảy lần. Ibnu
Abbas nói: Nabi (saw) nói: Đó là nghi thức Sa’i mà mọi người đi qua lại hai ngọn
đồi đó.
Rồi sau
khi đi xuống từ đồi Marwah thì bà nghe thấy một giọng nói, bà nói thầm mình thật
sự đã nghe tiếng nói, rồi bà tập trung lắng nghe, bà nói: Tôi thật sự đã nghe
tiếng của bạn, nếu thật sự bạn là người đến cứu giúp tôi thì xin hãy cho tôi
nghe thấy giọng của bạn. Thì ra đó là một thiên thần đang ở chỗ của giếng nước
Zamzam, thiên thần đang dùng chân hay cánh để đào đất cho đến khi nước chảy ra.
Bà đã dùng tay lấy đất đắp xung quanh rồi lấy túi da múc nước. Ibnu Abbas nói:
Nabi nói: Allah thương xót mẹ của Isma’il, nếu bà cứ bỏ mặc nó (không đắp bờ
xung quanh ngăn lại) hoặc nếu bà không múc nước của nó thì Zamzam sẽ thành một
dòng suối chảy. Thế là bà đã uống và cho Isma’il uống. Thiên thần đã nói với
bà: Các người đừng chớ lo sợ bị bỏ rơi, bởi quả thật nơi đây sẽ là ngôi nhà của
Allah được xây cất lên do chính đứa bé này và cha của nó, và quả thật Allah
không hề bỏ rơi người nhà của Y (Ibrahim). (Hadith do Albukhari ghi lại trong
Fat-hul-Bari số 3364).
Và người
Muslim vẫn dùng và uống nước Zamzam cho đến tận ngày nay.