Quả thật, tất cả mọi vạn vật tồn tại trong vũ trụ này đều là những bằng chứng chứng minh cho sự tồn tại và hiện hữu của Allah một cách không thể chối cãi, một khối óc lành mạnh cùng với bản chất tự nhiên sẽ hoàn toàn ý thức được điều này.
Những kẻ
phủ nhận sự tồn tại và hiện hữu của Allah, họ muốn những bằng chứng vật lý hữu
hình để họ cảm nhận bằng các giác quan có hạn của họ, về điều này, họ thật sự
đã mâu thuẫn với bản thân của họ khi yêu cầu những điều, những sự việc được cảm
nhận bằng các giác quan hữu hạn của họ cho đức tin Iman trong khi họ lại tin
vào sự tồn tại và hiện hữu của nhiều sự vật trong vũ trụ mà chính họ không thể
cảm nhận được chúng bằng các giác quan của họ.
Việc họ cảm nhận chúng thông qua kết quả và dấu hiệu của chúng trong vũ trụ là ý thức cảm tính chứ không phải là ý thức lý tính.
Chẳng hạn như họ tin vào sự tồn tại của
lực hút trái đất (trọng lực) không phải dựa vào cái nhìn của cặp mắt mà họ chỉ
ý thức được nó qua các dấu hiệu, đó là các sự vật đều bị hút về trái đất; chẳng
hạn như họ tin vào sự tồn tại của lực từ trong khi họ chẳng nhìn thấy hình hài
của nó, họ chỉ nhìn thấy dấu hiệu của nó đó là một thanh sắt hút lấy một thanh
sắt còn hình dáng lực từ của hai thanh sắt đó thì họ không nhìn thấy.
Tương tự,
họ tin vào sự tồn tại của ý thức nhưng không hề nhìn thấy nó mà chỉ thấy những
dấu hiệu của nó mà thôi.
Như vậy,
liệu những người đó đúng chăng khi họ nhận biết mọi sự vật đều bằng các giác
quan hữu hạn? Và liệu có hợp lý hay không khi bản thân họ phủ nhận đức tin nơi
Allah chỉ bởi vì họ không ý thức được Ngài bằng các giác quan hữu hạn của họ?
Chỉ với
các dấu hiệu của các sự vật thì họ đã tin tất cả mọi thực tế mà họ không nhìn
thấy bằng mắt của họ thì tại sao họ lại yêu cầu và đòi hỏi những bằng chứng vật
lý hữu hình trong đức tin vào sự tồn tại của Allah? Và cách đúng đắn nhất cho
con người ý thức được sự tồn tại và hiện hữu của Allah đó là qua sự suy ngẫm về
các lời mặc khải của Ngài cũng như suy ngẫm về các tạo vật của Ngài trong vũ trụ
này.
Allah, Đấng
Tối Cao phán:
{Và
Fir’aun (Pharaoh) bảo: “Hỡi Haman! Hãy xây cho ta một cái tháp cao để ta có thể
đến giáp những con đường. Những con đường của các tầng trời đưa ta lên diện kiến
Thượng Đế của Musa (Moses) bởi vì ta nghĩ nó là một tên nói dối”. Và như thế,
hành động tội lỗi đã tỏ ra hấp dẫn Fir’aun và y bị cản trở bởi con đường (của
Allah). Và mưu đồ của Fir’aun chỉ đưa đến thất bại.} (Chương
40 - Gafir, câu 36, 37).
Và đây không phải chỉ giới hạn của một thời đại nào đó mà nó là bản chất chung của những kẻ không hiểu biết đã ngoan cố phủ nhận điều chân lý.
Allah, Đấng Tối Cao phán:
{Và những kẻ không biết gì nói: “Tại sao Allah
không trực tiếp nói chuyện với bọn ta? Hoặc tại sao không có một Lời mặc khải
nào được mang đến cho bọn ta?”. Tương tự như the, những kẻ (không có đức tin)
trước họ cũng đã nói ra những lời giong như lời của họ. Trái tim của họ giong
như nhau. Chắc chắn TA (Allah) đã trình bày rõ những Lời mặc khải cho đám người
có đức tin vững chắc.} (Chương 2 - Albaqarah, câu 118).
Hoặc những kẻ phủ nhận đức tin nơi Allah vì tính tự cao tự đại và sự ngạo mạn ngông cuồng của họ.
Allah, Đấng Tối Cao phán: {Và không
một Sứ giả nào trong số các Sứ giả mà TA đã cử phái đến trước Ngươi (Muhammad!)
lại không dùng thực phẩm và không đi rong giữa chợ. TA đã dùng những người này
để thử thách một so người kia hầu xem các ngươi có kiên nhẫn hay không? Và Thượng
Đế của Ngươi là Đấng hằng nhìn thấy (mọi việc). Và những ai không mong gặp lại
TA (ở Đời sau) lên tiếng: “Tại sao không có những Thiên thần được cử xuống cho
bọn ta hoặc tại sao bọn ta không thấy Thượng Đe của bọn ta. Quả thật, chúng đã
quá ngạo mạn và tự phụ quá mức.} (Chương 25 -
Al-Furqan, câu 20, 21).
Và Allah,
Đấng Tối Cao cũng có phán: {Và hãy
nhớ lại khi các ngươi đã nói với Musa (Moses): “Chúng tôi sẽ không bao giờ tin
tưởng thầy trừ phi chúng tôi thấy Allah một cách công khai.” Vì thế, lưỡi tầm
sét đã đánh các ngươi trong lúc các ngươi mục kích rõ (cảnh tượng).} (Chương 2
- Albaqarah, câu 55).