Chúng ta, những người Muslim, được yêu cầu phải thương yêu vị Thiên Sứ của Islam, Nabi Muhammad, hơn bất cứ ai và bất cứ thứ gì trên cõi đời này, hơn cả cha mẹ, con cái và thậm chí chính bản thân chúng ta. Và đó mới là Iman trọn vẹn và đích thực của một người có đức tin chân chính.
Allah, Đấng Tối Cao phán:
{Nabi
(Muhammad) phải được quí mến đối với những người có đức tin hơn cả bản thân họ} (Chương
33 – Al-Ahzab, câu 6)
Thiên Sứ
Muhammad của chúng ta đã khẳng định rõ điều này qua lời nói cao quý của Người:
“Không ai
trong các ngươi sẽ có đức tin hoàn thiện cho đến khi y yêu thương Ta hơn cha mẹ
và con cái của mình và tất cả nhân loại.” (Bukhari, Muslim)
Umar bin Al-Khattab đã nói với Thiên Sứ của Allah “Thưa Thiên Sứ của Allah, tôi yêu thương Người hơn tất cả mọi thứ trên đời này ngoại trừ bản thân tôi.”
Thiên Sứ của Allah liền nói với ông, “Không, thề bởi Đấng mà linh hồn ta nằm trong tay Ngài, (anh sẽ không có đức tin hoàn toàn) cho đến khi anh yêu thương Ta hơn chính bản thân mình.”
Ông Umar lập tức nói: “Thề bởi Allah, bây giờ tôi yêu thương Người hơn chính bản thân mình.”
Lúc đó, Thiên Sứ của Allah khẳng định với ông, Người nói: “Giờ đây, hỡi Umar, (anh mới thực sự là một người tin tưởng).” (Bukhari ghi lại qua lời thuật của Abdullah bin Hisham)
Sheikh Islam Ibnu Taimiyah nói:
“Về lý do tại sao chúng ta bắt buộc phải yêu và tôn
kính Thiên Sứ của Allah hơn bất cứ ai khác, đó là bởi vì điều tốt đẹp trên thế
giới này và Đời Sau chỉ có thể đạt được đối với chúng ta thông qua bàn tay của
Người bằng cách tin tưởng và đi theo Người. Không ai có thể thoát khỏi sự trừng
phạt của Allah và nhận được sự thương xót của Ngài ở Đời Sau ngoại trừ phải
thông qua Người bằng cách yêu thương Người, tin Người và vâng lời Người.”
Các Sahabah hiểu rõ điều này nên đã luôn dành tình yêu cho Thiên Sứ của Allah bên trên tất cả mọi thứ.
Tình yêu thương và sự tôn trọng mà họ dành cho Thiên Sứ của Allah đã ăn sâu vào trái tim của họ và nó thể hiện rõ ràng trong thái độ của họ
đối với Người. Vì vậy, bằng cách trung thực trong cảm xúc của mình họ là những
người đã nêu gương tốt nhất về tình yêu dành cho Thiên Sứ của Allah.
Một Hadith
kể lại rằng có một vị Sahabah đến gặp Thiên Sứ của Allah và nói với Người: “Hỡi
Thiên Sứ của Allah, đối với tôi Người còn yêu quý hơn cả bản thân tôi, gia đình
và con cái của tôi. Nhiều khi ở nhà, tôi nhớ đến Người, tôi không thể chờ đợi đến
khi Người đến để tôi có thể nhìn Người. Khi tôi suy ngẫm về cái chết của tôi và
cái chết của Người, tôi biết rằng Người sẽ ở cùng với các Vị Nabi khi Người vào
Thiên Đàng. Tôi e rằng có thể tôi sẽ không nhìn thấy Người khi tôi vào Thiên
Đàng.” Thiên Sứ của Allah đã không trả lời cho đến khi câu Kinh 69 chương Annisa
được ban xuống:
{Ai tuân lệnh
Allah và Thiên Sứ (Muhammad) thì họ là những người sẽ được ở cùng với những người
đã được Allah ban cho ân huệ thuộc hàng ngũ các vị Nabi, các vị Siddeeq (chính
trực), những người Shahid và những người ngoan đạo. Thật tốt đẹp thay cho sự
đồng hành với những người đó!}
Ông Ali
bin Abu Talib khi được hỏi về tình yêu của ông dành cho Thiên Sứ của Allah, ông
nói, “Thề bởi Allah, tôi yêu quý Người hơn tài sản, con cái và cha mẹ và hơn cả
nước mát lạnh cho một linh hồn đang khát.”
Một câu
chuyện khác, Zaid binAl-Dathinnah, một vị Sahabah. Khi ông bị Quraish giam giữ,
Abu Sufyan, lúc đó chưa vào Islam, đã nói với
ông, “Anh có ước bây giờ anh được ở cùng với người thân của mình để
chúng tôi có được Muhammad ở đây và chặt đầu y? Ông nói, “Không, thề bởi Allah,
tôi thậm chí không thể đứng nhìn Người bị một cái gai đâm”. Abu Sufyan nói “Thề
bởi Allah, tôi chưa bao giờ thấy một người nào chân thành nhất trong tình yêu của
họ như những người bạn đồng hành của Muhammad.”
Subhanallah,
Abu Sufyan muốn tha mạng cho Zaid bin Al-Dathinnah để đổi lấy mạng sống của
Thiên Sứ Muhammad. Nhưng tình yêu của Zaid dành cho Thiên Sứ của Allah quá lớn, lớn
đến mức ông không muốn Thiên Sứ của Allah bị tổn thương dù chỉ là bởi một cái
gai.
Khi thời gian cho cuộc Hijrah đến Madinah
Allah ra lệnh cho Thiên Sứ Muhammad lên đường đến Madinah. Thiên Sứ Muhammad thông báo cho Abu Bakr.
Bà ‘A-ishah kể: “Một ngày nọ khi chúng tôi đang ngồi trong nhà vào buổi trưa, ai đó nói với Abu Bakr: ‘Đây là Thiên Sứ của Allah’ Người đến che mặt và đầu bằng một tấm vải vào một giờ mà Người chưa từng đến với chúng tôi.
Abu Bakr nói, ‘Có chuyện gì cấp bách phải đưa Người đến đây vào giờ này?’
Thiên Sứ của Allah xin phép vào nhà và nói với Abu Bakr: ‘Hãy để những ai đang ở với anh ra ngoài.”
Abu Bakr nói: ‘(không có người lạ); họ là gia đình của tôi.
Thiên Sứ của Allah nói: ‘Ta đã được phép rời khỏi (Makkah).’
Abu Bakr nói, ‘Tôi sẽ đồng hành với Người, hỡi Thiên Sứ của Allah.’
Bà ‘A-ishah nói rằng Abu Bakr lúc đó đã rất hạnh phúc, ông ấy đã khóc
vì sung sướng. Bà cũng nói rằng bà chưa bao giờ nghĩ rằng ai đó sẽ khóc vì hạnh
phúc cho đến khi bà nhìn thấy Abu Bakr.
Tình yêu dành cho Allah là sự cung cấp để đạt được Thiên Đàng và giành được đặc quyền ở bên cạnh Thiên Sứ của Allah và những người bạn đồng hành của Người.
Anas Ibn Malik thuật lại: Một người đàn ông đến gặp Thiên Sứ của Allah và hỏi “Khi nào Giờ Tận Thế?”
Thiên Sứ của Allah nói với người đàn ông đó: “Ngươi đã chuẩn bị gì cho Giờ Tận Thế?”
Người đàn ông đó nói: “Tình yêu dành cho Allah và Sứ giả của Ngài (là sự chuẩn bị duy nhất của tôi).”
Thiên Sứ của Allah nói: “Ngươi sẽ được ở cùng với người mà ngươi yêu thương”.
Ông Anas cho biết, sau khi chấp nhận Islam,
không có gì làm chúng tôi hài lòng hơn những lời của Thiên Sứ “Ngươi sẽ được ở
cùng với người mà ngươi yêu thương.” Và Anas nói, “Tôi yêu Allah và Thiên Sứ của
Ngài và Abu Bakr và Umar, và tôi hy vọng rằng tôi sẽ ở cùng với họ mặc dù tôi
đã không hành động như họ.”
Như một dấu
hiệu của tình yêu dành cho Thiên Sứ của Allah, một số bạn đồng hành của Thiên Sứ
đã nói: “Ngày Thiên Sứ Muhammad đến Madinah, mọi thứ xung quanh nó đều trở nên
sáng chói. Ngày Người qua đời, mọi thứ của Madinah trở nên tăm tối. Ngay khi
chúng tôi phủi bụi trên tay sau khi chôn cất Người, chúng tôi đã bắt đầu cảm thấy
sự thay đổi trong trái tim mình.” (Anas Ibn Malik kể lại)
Đó là tình
yêu mà các vị Sahabah đã dành cho Thiên Sứ của Allah và đó là bằng chứng cho đức
tin chân thành của họ đối với Allah.
Chúng ta bắt buộc phải yêu thương Thiên Sứ của Allah và đặt tình yêu dành cho Ngươi bên trên tất cả mọi thứ.
Nhưng chúng ta không thể chỉ nói rằng chúng ta yêu Người trong
khi hành động của chúng ta và đức tin của chúng ta về cơ bản đi ngược lại những
gì Người mang đến từ Qur’an và Sunnah.
Tình yêu đích thực và chân thành đối với Thiên Sứ của Allah là noi gương Người và đi theo đúng sự hướng dẫn của Người, cái mà các vị Sahabah của Người đã dùng nó làm con đường để đến với sự hài lòng của Allah.
Trong Qur’an, Allah Tối Cao và
Toàn Năng, đã cho biết rất rõ ràng về điều này, Ngài phán:
{Ngươi (hỡi
Thiên Sứ Muhammad) hãy nói với họ: “Nếu các người thực sự yêu thương Allah thì
các người hãy theo ta rồi Allah sẽ yêu thương các người và tha thứ tội lỗi cho
các người. Quả thật, Allah hằng tha thứ, hằng xót thương.”}(Chương 3 – Ali ‘Imran,
câu 31)
{Ngươi hãy
nói với họ: “Các người hãy tuân lệnh Allah và Thiên Sứ (Muhammad), nhưng nếu
các ngươi ngoảnh đi thì (các ngươi hãy biết rằng) quả thật Allah không thương
yêu đám người vô đức tin.”}(Chương 3 – Ali ‘Imran, câu 32)
{Hỡi những
người có đức tin, các ngươi hãy tuân lệnh Allah, hãy vâng lời Thiên Sứ
(Muhammad) và cấp lãnh đạo của các ngươi.}(Chương 4 – Annisa’, câu 59)
Tình yêu đích thực dành cho Thiên Sứ của Allah là đặt Qur’an và Sunnah của Người lên hàng đầu trong tất cả mọi sự việc.
Một người khi anh ta nói tôi yêu Thiên Sứ của Allah thì anh ta sẽ luôn hài lòng với sự hướng dẫn và phán quyết của Người trong bất cứa điều gì.
Allah phán:
{TA xin thề
với Thượng Đế của Ngươi (hỡi Thiên Sứ Muhammad), họ sẽ không có đức tin thực sự
cho đến khi nào họ tự đến yêu cầu Ngươi phân xử việc tranh chấp giữa họ rồi
không cảm thấy trong lòng uất ức về quyết định của Ngươi và họ hoàn toàn chịu
qui phục.}(Chương 4 – Annisa’, câu 65)
Câu Kinh này được mặc khải xuống nguyên nhân là có một sự tranh chấp nguồn nước tưới tiêu giữa một người cư dân Ansar và Azzubair bin Al’Auwaam, người em họ của Thiên sứ.
Vườn chà là của Azzubair và người Ansar này đều nằm trên một dòng nước chảy, Azzubair thì ở thượng nguồn tức nước sẽ chảy qua khu vườn của Azzubair trước rồi mới tới khu vườn của người Ansar.
Con kênh là của người dân Ansar nhưng trong Islam nguồn nước là của chung. Người Ansar muốn mở nước tưới tiêu khu vườn của mình và dòng nước phải đi ngang qua khu vườn của Azzubair và ông muốn mình tưới vườn trước Azzubair.
Tuy nhiên, Thiên Sứ của Allah bảo Azzubair tưới trước nên người Ansar đó đã không hài lòng nói với Thiên Sứ của Allah: “Có phải vì y là người anh em họ của Người nên Người mới làm vậy?”
Thiên
sứ của Allah tức giận và thay đổi sắc mặt, rồi Người bảo Azzubair tưới cho thật
đầy vào rồi mới để nước chảy sang nhà người Ansar. Sau đó, câu Kinh này xuống được
ban xuống. (Hadith do Albukhari và Muslim ghi lại).
Học giả
Ibnu Katheer Tafseer câu Kinh này: Allah, Đấng Tối Cao đã thề với chính bản
thân Ngài rằng không ai có đức tin thực sự cho đến khi nào người đó để Thiên sứ
của Ngài phân xử tất cả mọi vụ việc tranh chấp của họ, và những gì mà Người
đã quyết định trong việc phân xử thì đó là điều đúng bắt buộc phải chấp hành và
thực thi dù là công khai hay thầm kín, giống như Người (saw) đã nói:
“Không một
ai trong các ngươi có đức tin cho đến khi nào sở thích và dục vọng của y đi
theo những điều Ta mang đến.” (Al-Hakim).
Vì vậy, nếu chúng ta muốn được sự hài lòng của Allah, chúng ta hãy yêu thương Thiên Sứ của Ngài bằng cách đi theo con đường mà Người đã dẫn lối, chúng ta hãy yêu thương Người bằng cách giữ gìn và bảo tồn các truyền thống của Người.
Chúng ta yêu
thương Người bằng cách hài lòng với Sunnah của Người. Và đó mới thực sự là con
đường thành công trong cuộc sống này và cuộc sống ở Đời Sau.
{Vì vậy,
những ai có đức tin nơi Y, ủng hộ Y, giúp đỡ Y và đi theo Ánh Sáng đã được ban
xuống cho Y là những người thành công.}(Chương 7 – Al-A’raf, câu 157)
Lạy Allah,
bầy tôi tìm kiếm ân huệ của Ngài để trái tim bầy tôi tràn đầy lòng biết ơn của
Ngài và giữ cho lưỡi bầy tôi ẩm ướt với việc tụng niệm của Ngài.
Lạy Allah,
cầu xin Ngài ban phước cho bầy tôi với bổng lộc tốt lành, với việc làm được chấp
nhận. Xin Ngài ban cho bầy tôi sức khỏe tốt, tinh thần tốt, thể chất tốt và cuộc
sống hạnh phúc ở đời này và Đời Sau.
Lạy Allah,
Xin ban cho bầy tôi lòng hiếu đạo và xin Ngài thanh tẩy tâm hồn bầy tôi, bởi
Ngài là Chủ nhân và là Thượng Đế của các linh hồn.
Lạy Allah,
bầy tôi cầu xin Ngài ngay lúc này đừng để tội lỗi của bầy tôi không được tha thứ,
nỗi đau không được giải tỏa, bệnh tật chưa lành hoặc tật nguyền không thuyên giảm.
Lạy Allah,
xin ban cho bầy tôi điều tốt đẹp trong thế giới này và trong Thế giới sau này,
và cứu bầy tôi khỏi sự trừng phạt trong Hỏa Ngục.