Sau đó, Allah cử phái Ibrahim (A lai his sa lam) đến dân tộc của ông sau khi họ đi lạc và thờ phượng các hành tinh và thần tượng.
Allah Tối Cao phán:
{(51) Quả thật trước đây TA
đã ban cho Ibrahim sự nhận thức đúng sai và TA biết rõ về Y.(52) Khi Y nói với
cha và người dân của Y: “Đây, những thứ hình tượng mà các người sùng bái là gì
chứ?”(53) Họ bảo: “Bọn ta thấy cha mẹ của bọn ta thờ cúng chúng.”(54) (Ibrahim)
bảo: “Các người và cha mẹ của các người, tất cả, thật sự đều đã lầm lạc một
cách quá rõ ràng.”(55) Họ nói: “Ngươi nói thật hay đùa giỡn với bọn ta đấy?”(56)
(Ibrahim) nói: “Đúng vậy, Thượng Đế của các người là Thượng Đế của các tầng trời
và trái đất, Đấng đã sáng tạo ra chúng (còn những gì các người thờ phượng chẳng
có bất cứ quyền năng nào trong sự việc đó cả). Và tôi là một trong những người
làm chứng cho điều đó.”(57) (Ibrahim) nói (trong lòng): “Thề bởi Allah, chắc chắn
tôi sẽ lên kế hoạch đập phá những bức tượng của các người sau khi các người
quay đi.”(58) (Đúng như kế hoạch) Ibrahim đã đập phá chúng, chỉ chừa lại bức tượng
lớn nhất, (Y làm thế) để mong họ trở lại (hỏi nó về những điều mà Y đã
làm).(59) (Khi họ quay lại, nhìn thấy các bức tượng đã bị đập phá tan tành), họ
nói: “Ai đã làm điều này với những thần linh của chúng ta? Hắn thật là một kẻ
sai quấy quá mức mà.”(60) Một số trong bọn họ bảo: “Chúng tôi có nghe một thanh
niên tên Ibrahim đã nói chuyện ra vẻ khinh miệt họ (các thần linh của chúng
ta).”(61) (Những kẻ cầm quyền trong bọn họ) bảo: “Vậy thì bắt nó đưa ra trước
công chúng để người dân chứng kiến (điều tội lỗi mà nó đã làm).”(62) (Thế rồi họ
bắt Ibrahim đến) và bảo: “Này Ibrahim! Có phải mầy đã làm điều này với các thần
linh của bọn tao đúng không?”(63) Ibrahim (thản nhiên) đáp: “Không! Bức tượng lớn
nhất này của chúng đã làm đấy chứ. Các người hãy hỏi chúng xem nếu chúng nói
chuyện được.”(64) (Lúc đó) họ quay nhìn nhau (trong hổ thẹn vì biết bản thân
mình đã thờ phượng những thứ vô dụng) rồi bảo nhau: “Các người mới thực sự là
những kẻ sai.”(65) Rồi họ gục đầu (nói với Ibrahim trong xấu hổ): “Chắc chắn
ngươi đã biết rõ những bức tượng này không nói chuyện được!”(66) Ibrahim (nhân
cơ hội) liền bảo: “Sao các người lại tôn thờ ngoài Allah những vật chẳng mang lại
lợi ích cũng chẳng hãm hại được gì đến các ngươi?”(67) “Thật đáng xấu hổ thay
cho các người và cho những vật mà các người tôn thờ ngoài Allah! Lẽ nào các người
không hiểu ra vấn đề?”(68) (Không còn lý để tranh luận), họ nói: “Các người hãy
bắt nó thiêu sống để giúp những thần linh của các người (đòi lại công bằng) nếu
các người thực sự muốn (trừng phạt nó).”(69) (Sau khi họ ném Ibrahim vào trong
hố lửa), TA phán: “Hỡi Lửa! Ngươi hãy nguội mát và bằng an cho Ibrahim”(70) Họ
muốn mưu hại Ibrahim nhưng TA đã làm cho họ thất bại.} (chương 21 – Al-Ambiya: 50 – 70).
Sau đó, Ibrahim (A lai his sa lam) cùng vợ và con trai là Isma’il di cư từ Palestine đến Makkah.
Tại đây, hai
cha con được Allah ra lệnh xây dựng Ka’bah thiêng liêng, và Người kêu gọi thiên
hạ đến hành hương Hajj và thờ phượng Allah tại đấy.
{Và TA bắt Ibrahim và Isma’il cam kết giữ
Ngôi Đền của TA luôn trong sạch cho những người đến để Tawaf (đi vòng quanh
Nó), những người đến để ‘Etikaf (chuyên tu trong Nó) và những người đến để lễ
nguyện Salah trong Nó.} (Al-Baqarah: 125).