Những người phụ nữ Sahabah ở Madinah đọc Qur’an giống như Sahabah nam đọc Qur’an vậy, nhưng trong lòng của những nữ Sahabah này có điều gì đó chưa thoả mãn, khi mà đa số lời gọi trong Qur’an là kêu gọi nam giới, cũng như những lời thông báo về ân phước cho việc hành đạo tốt đẹp đều dùng cách nói chuyện hướng đến nam giới thí dụ như gọi Muminin – đây là các gọi dành cho nam giới – chứ không gọi Muminat – cách gọi nữ giới -. Điều này làm cho trong lòng các nữ Sahabah có chút ít không hài lòng.
Khi Asma con gái Umais, vợ của Ja’far con trai Abi Talib trở về Madinah sau cuộc di cư đến Habasha (E-thi-ô-pi-a), sau khi đã thống nhất được Khaibar. Trong lòng bà cũng có cảm giác giống như bao phụ nữ khác từng đọc Qur’an.
Thế là bà đã cùng Ummu Salamah (Hind con gái Abi Umayyah –Ro dhi yol lo hu ‘an ha–) đến gặp Thiên Sứ–Sol lol lo hu ‘a lai hi wa sal lam–và Asma than phiền với Người: Thưa Thiên Sứ của Allah, phụ nữ chúng tôi đã thua thiệt và mất mát.
Thiên Sứ ngạc nhiên hỏi: {Ý của cô là như thế nào vậy Asma?} Asma nói: Phụ nữ chúng tôi không được nhắc đến trong Qur’an như những người nam được nhắc (nghĩa là phụ nữ được gì khi họ hành lễ Salah, nhịn chay, khi họ làm việc thiện nào đó… tất cả những câu xin nói về điều đó đều hướng đến nam giới), vậy phụ nữ chúng tôi được gì trong những việc thiện mà mình đã làm?
Ummu Salamah kể: Sau khi hai chúng tôi than
phiền điều này thì liền được Allah thiên khải xuống câu Kinh, ngay lúc đó Thiên
Sứ–Sol
lol lo hu ‘a lai hi wa sal lam– liền bước lên bụt
giảng mà xướng đọc câu Kinh vừa thiên khải cho Người:
{Quả thật, những người Muslim, nam cũng như nữ; những người có đức tin, nam cũng như nữ; những người cung kính, nam cũng như nữ; những người chân thật, nam cũng như nữ; những người kiên nhẫn, nam cũng như nữ; những người khiêm nhường, nam cũng như nữ; những người bố thí, nam cũng như nữ; những người nhịn chay, nam cũng như nữ; những người giữ bản thân không phạm các hành vi tình dục Haram, nam cũng như nữ; những người tưởng nhớ nhiều đến Allah, nam cũng như nữ; Allah đã chuẩn bị cho họ sự tha thứ và phần thưởng vĩ đại.} (chương 33 – Al-Ahzab: 35).
Thấy rõ câu Kinh là qui định chung cho cả nam và nữ Muslim, bất cứ vấn đề gì nhắc đến nam giới cũng đều kèm cả phụ nữ, ngoại trừ điều gì đó dành riêng cho một trong hai giới.
Câu Kinh đã mang lại niềm vui biết bao cho các nữ Sahabah thời đó nói riêng và cho toàn bộ phụ nữ Muslim nói chung. Thấy đó, Islam luôn rất công bằng và rất quan tâm đến mọi vấn đề của con người dù nam hay nữ kể cả những thắc mắc trong lòng phụ nữ vẫn được quan tâm và giải trình rõ ràng.
Theo ngôn từ Ả-rập, khi nói chuyện
trước đông đảo gồm cả nam và nữ thì thường dùng các ngôn từ hướng đến nam giới,
nhưng vẫn bao gồm luôn phụ nữ. Đến khi phụ nữ thắc mắc và đã được Qur’an giải
trình cho họ được rõ, đó là khi phụ nữ hành đạo vì Allah thì họ vẫn được ban
thưởng trọng hậu giống hệt như nam giới.
Thiên Sứ –Sol lol lo hu ‘a lai hi wa
sal lam– có một nô lệ được Người trả tự do (Ả-rập
gọi họ là Mawla), tên là Zaid, sau đó Người đã nhận người này làm con nuôi và đổi
tên thành Zaid con trai Muhammad. Tuy nhiên, việc nhận con nuôi xem như con ruột
là điều bị Allah cấm, Ngài phán:
{Các ngươi hãy gọi (con
nuôi) theo tên cha ruột của chúng, đó là cách gọi công bằng nhất đối với Allah.
Nhưng nếu các ngươi không biết cha của chúng là ai thì chúng là anh em đồng đạo
của các ngươi và là người bảo hộ của nhau với các ngươi trong tôn giáo. Các
ngươi không có tội nếu các ngươi nhầm lẫn trong việc xưng hô này, (các ngươi chỉ
bị bắt tội về) điều mà các ngươi có chủ đích trong lòng mà thôi. Quả thật,
Allah là Đấng Hằng Tha Thứ, Đấng Nhân Từ.}(chương 33 – Al-Ahzab: 5). Thế là Zaid lấy lại
tên cũ của mình là Zaid con trai Harithah.
Thiên Sứ–Sol lol lo hu ‘a lai hi wa sal lam–ngõ lời cưới Zaynab con gái Jahsh (người em họ, con của người cô của mình cho Zaid).Zaynab thuộc tầng lớp quí tộc của Quraish, có lẽ bà chỉ muốn cưới những người cùng tầng lớp hoặc cùng quê hương như bà.
Còn Zaid là người từ nơi khác đến, xuất thân là nô lệ của Khadijah, rồi bà đã tặng Zaid cho Nabi sau khi kết hôn với Người. Zaynab thẳng thắn từ chối lời đề nghị kết hôn với Zaid, Thiên Sứ–Sol lol lo hu ‘a lai hi wa sal lam– bảo: {Tại sao cô dám từ chối, đây là lệnh Ta bảo cô?}
Zaynab nói: Người ra lệnh cho tôi theo lệnh
của Allah hay đây chỉ là lệnh của riêng Người? Lúc
đó, Allah đã thiên khải xuống câu Kinh:
{(36) Người có đức tin thực sự, nam cũng như
nữ, không phải là những người khi mà Allah và Thiên Sứ của Ngài đã quyết định
việc gì thì họ lại đòi quyền được lựa chọn trong công việc của họ. Ai bất tuân
Allah và Thiên Sứ của Ngài thì quả thật y đã công khai lầm lạc.}
Ngay lập tức,
Zaynab đồng ý mà nói: Thưa Thiên Sứ của Allah, tôi đồng ý cưới Zaid làm chồng.
Thân hữu Muslim, khi mà lệnh của Thiên Sứ đã bảo ban dù có thích hay không, có muốn hay không, có chấp nhận hay không thì tất cả Sahabah cũng phải phục tùng và tuân theo. Đó là hiện trạng chung của tất cả Sahabah của Thiên Sứ.
Hai vợ chồng Zaid và Zaynab sống không hạnh phúc, mặc dù cả hai không có ai có tật xấu nào cả nhưng cả hai luôn cảm thấy không hạnh phúc khi sống chung với nhau.
Zaid đến thưa chuyện với Thiên Sứ–Sol lol lo hu ‘a lai hi wa sal lam– và có ý định li hôn, nhưng bị Thiên Sứ cản ngăn và khuyên hãy tiếp tục sống cùng vợ.
Mặc dù, trong lòng Thiên Sứ biết rõ sau khi Zaid li hôn vợ thì Allah sẽ gả Zaynab cho Người, do sợ bị thiên hạ đàm tiếu là cưới vợ của con nuôi nên Thiên Sứ cố giấu trong lòng.
Tuy nhiên, sự việc được Allah thiên
khải như sau:
{(37) Ngươi (hỡi Thiên Sứ) hãy nhớ lại khi
Ngươi nói với ngườimà Allah và Ngươi đã ban ân: “Con hãy giữ vợcủa con lại và
hãy sợ Allah.” Trong khi đó, Ngươi cố giấu kín trong lòng mình điềumà Allah sẽ
tuyên bố. Ngươi sợ thiên hạ bàn tán chê cười trong lúc Allah là Đấng mà Ngươi cần
phải sợ hơn cả. Cho nên, sau khi Zaid (con trai của Harithah) đã chấm dứt hoàn
toàn với vợ của y thì TA gả nữ ta cho Ngươi mục đích để những người có đức tin
không gặp phải trở ngại trong việc kết hôn với những người vợ của những đứa con
nuôi của mình khi chúng đã hoàn toàn chấm dứt với vợ của chúng. Và mệnh lệnh của
Allah thì phải được thực thi và chấp hành.}(chương 33 – Al-Ahzab: 36, 37).
Có lẽ tín đồ Muslim đã đọc đoạn Kinh này rất nhiều lần nhưng chưa hiểu nội hàm bên trong, có lẽ từ nay mỗi khi đọc đến đoạn Kinh này là họ liền nhớ đế câu chuyện trên.
Thấy
rằng kế hoạch của Allah muốn cho Zaid cưới Zaynab rồi li hôn, sau đó gả cho
Thiên Sứ của Ngài để thiết lập một giáo luật mà Ngài muốn. Quả thật, mệnh lệnh
của Allah luôn được thực thi và chấp hành.
Theo Islam
không có việc nhận con nuôi và xem chúng như con ruột, để rồi chúng hưởng được
quyền thừa kế giống như con ruột, hoặc sẽ là người Mahrim cho những phụ nữ
trong gia đình. Đây là điều bị nghiêm cấm trong Islam như chúng ta đã nghe rõ.
Bởi lẽ, dù xét ở phương diện nào thì con nuôi vẫn là người dưng không cùng huyết
thống với hai người đã nuôi chúng.
Lưu ý, sau khi con người trưởng
thành, nếu là con gái vẫn phải ăn mặc kín đáo, che toàn thân trước người mà nó
gọi là cha. Nếu là con trai thì người mà nó gọi là mẹ vẫn phải ăn mặc kín đáo,
che toàn thân khi đối diện với đứa con trai nuôi đó. Bởi lẽ theo luật của
Allah, họ vẫn được quyền kết hôn với nhau, cho dù có xưng hô như thế nào. Đó là
chưa nói việc có người cho con nuôi hưởng thừa kế toàn bộ tài sản, còn con ruột
thì không hưởng được điều gì cả. Đây là một hành động bất công cần phải chấm dứt.
Và bằng chứng cho sự việc này là câu Kinh mà chúng ta đã nghe ở chương 33 – Al-Ahzab: 5.
Ngoài ra, có rất nhiều Hadith cảnh
báo những ai tuỳ tiện nhận người khác làm cha, trong khi biết rõ đó không phải
là cha của mình:
Ông Ibnu
‘Abbas–Ro dhi yol lo hu ‘an hu ma– thuật lại
lời của Thiên Sứ của Allah–Sol lol lo hu ‘a lai hi
wa sal lam–:
{Ai tự nhận là con của một người không phải cha mình hoặc
tự nhận người thả tự do cho mình là một người khác, họ sẽ phải hứng chịu lời
nguyền rủa của Allah, của Thiên Thần và của toàn nhân loại.}
(Al-Bukhari và Ahmad).
Ông Abu Zdar–Ro dhi yol lo hu ‘an hu–
kể: Tôi đã nghe được Thiên Sứ của Allah–Sol lol lo hu ‘a lai hi wa sal lam–
nói rằng:
{Không người nào tự nhận
ai đó là cha của mình, trong khi y biết rõ sự việc (là sai) ngoại trừ đó là người
vô đức tin.} (Al-Bukhari và Muslim).
Giới ‘Ulama giải
thích đây là tiểu vô đức tin.
Qua tất cả những gì đã trình bày không có nghĩa Islam cấm
việc nuôi dưỡng trẻ con mồ côi (những đứa trẻ chết cha lúc còn nhỏ). Ngược lại,
Islam khuyến khích nuôi trẻ mồ côi, giáo dục chúng, chăm sóc chúng, cấp dưỡng
chúng và hứa hẹn ban thưởng phần thưởng vĩ đại cho người bảo hộ trẻ mồ côi như
Thiên Sứ–Sol lol lo hu ‘a lai hi wa sal lam–
đã nói:
{Người chăm
sóc, bảo hộ cho trẻ mồ côi cho mình hoặc cho người khác, người đó với Ta giống
như hai ngón tay này trong Thiên Đàng.} Thiên Sứ đã giơ lên hai ngón tay ngón
trỏ và ngón giửa. (Do Muslim ghi).
Khi ai đó nuôi trẻ mồ côi, dù có xem như con ruột vẫn phải gọi nó theo họ của cha ruột nó, thí dụ trẻ tên là Muhammad, cha ruột nó tên là Khalid và người xem nó như con ruột tên là Walid thì phải gọi là Muhamad bin Khalid, chứ không được gọi là Muhamma bin Walid.
Đối
với những đứa trẻ bị bỏ rơi không biết cha của chúng là ai thì hãy gọi bin
‘Abdullah hoặc bin ‘Abdur Rahman. Thí dụ, đứa trẻ bị bỏ rơi không rõ cha mẹ được
đặt tên là ‘Ali, hãy gọi nó ‘Ali bin ‘Abdullah hoặc ‘Ali bin ‘Abdur Rahman. Đây
là cách gọi công bằng đối với Allah.