Thứ duy nhất trên cuộc sống này mà không có bất kỳ ai tránh khỏi

Này hỡi người có đức tin! Bạn đừng ghét cái chết cũng đừng nên quá sợ hãi cái chết. Bởi lẽ, cái chết là sự thật. Bạn, tôi và tất cả mọi người đều không thể chối cãi sự thật này. 


Chúng ta thường không thích nhắc về cái chết mặc dù nó là một sự thật hiển nhiên duy nhất không gì phải hoài nghi và bàn cãi. Chúng ta có thể là thương gia hoặc không, chúng ta có thể là bác sĩ, kỹ sư hoặc không, chúng ta có thể có quyền lực hoặc không, chúng ta có thể kết hôn hoặc không, chúng ta có thể sinh con hoặc không, chúng ta có thể hoặc không thể về một thứ gì đó trong cuộc sống này ngoại trừ cái chết.

Cái chết là thứ duy nhất trên cuộc sống này mà không có bất kỳ ai tránh khỏi.

{Mỗi linh hồn đều phải nếm cái chết. Quả thật vào Ngày Phán Xét, các ngươi mới được trao cho đầy đủ phần công lao của mình. Do đó, ai được cứu khỏi Hỏa Ngục và được thu nhận vào Thiên Đàng thì y thực sự đã thành công. Và đời sống trần tục này chỉ là một sự hưởng thụ chóng tàn, đầy dối trá.} (Chương 3 – Ali ‘Imran, câu 185)

Mọi linh hồn đều sẽ phải kết thúc thời hạn của mình trên cõi trần tục này. Bạn, tôi và mọi người đều sẽ phải kết thúc tuổi đời của mình.

{Tất cả những ai sống trên (trái đất) đều sẽ bị diệt vong, chỉ sẽ còn lại mỗi sắc diện Thượng Đế của Ngươi (Thiên Sứ Muhammad), Đấng Quyền Năng Tối Thượng và Danh Dự.} (Chương 55 – Arrahman, câu26, 27)

Dẫu biết cái chết là sự thật, là điều hiển nhiên, nhưng chúng ta không thích nhắc về nó, chúng ta e ngại và dè chừng nói về nó. Tại sao vậy? Có phải cái chết là điều xấu? Có phải cái chết thực sự là điều quá xấu xa?

Thật ra, chết chỉ là sự di chuyển từ cuộc sống này đến cuộc sống khác, bạn đừng tưởng rằng khi người ta nói bạn đã chết có nghĩa là bạn đã chấm dứt tất cả, đã kết thúc, không còn gì nữa. Không phải như vậy. Khi họ nói bạn đã chết, bạn hãy biết rằng điều đó có nghĩa là bạn đã bắt đầu cho một cuộc sống mới, một cuộc sống đích thực và vĩnh viễn, một cuộc sống sẽ không có sự kết thúc và chấm dứt. Khi bạn chết là thân xác của bạn chết chứ linh hồn của bạn không chết, nó là thứ tồn tại mãi mãi, không bao giờ chết, nó ở cùng với bạn, nó là một phần của bạn và nó chính là bạn. Kể từ khi linh hồn được thổi vào thân xác của bạn lúc bạn còn trong bụng mẹ thì nó tồn tại và sẽ tồn tại mãi mãi cho đến khi nó đến được Thiên Đàng hoặc bị chặn lại tại Hỏa Ngục – cầu xin Allah Thiên Đàng và cứu rỗi khỏi Hỏa Ngục.

Như vậy, chết là thân xác của bạn chết chứ linh hồn bạn không hề chết.

Nếu bạn đang đến với cuộc sống vĩnh cửu, dù muốn hay không, tại sao bạn không nghĩ về sự thật này? Tại sao? Tại sao chúng ta luôn bám vào cuộc sống trần gian và rời bỏ cuộc sống vĩnh cửu Đời Sau? Tại sao? Tại sao chúng ta không quan tâm cuộc sống vĩnh cửu Đời Sau? Tôi cho bạn biết lý dochúng ta không quan tâm đến cái chết và không nghĩ về nó, đó là bởi vì chúng ta đã không chuẩn bị và sẵn sàng cho nó.


Một người đàn ông đến gặp Thiên Sứ của Allah, nói: Thưa Thiên Sứ của Allah, bao giờ thời khắc tận thế đến? Thiên Sứ của Allah trả lời người đàn ông đó bằng một câu hỏi duy nhất, Người nói “Ngươi đã chuẩn bị gì cho thời khắc đó?”

Việc quan trọng không phải là bạn biết bao giờ thời khắc tận thế sẽ đến mà điều quan trọng là bạn đã chuẩn bị gì cho thời khắc đó.

Thời khắc tận thế của tôi, bạn và tất cả mọi người là gì? Thật ra thời khắc tận thế của chúng ta chính là việc chúng ta chết, có nghĩa là nếu ngày hôm nay chúng ta chết thì đó là thời khắc tận thế của chúng ta. Và đó là thời điểm bắt đầu cho sự tận thế của chúng ta.

Bạn hãy biết rằng cái chết chính là sự tận thế của mỗi người chúng ta và nó đến trong lúc bạn không hề hay biết. Nó đến với bạn cho dù bạn ở đâu, làm gì, bạn ở trong Masjid hay bên ngoài Masjid, nó đến cho dù bạn có trốn ở phương trời nào.

{Quả thật, cái chết mà các ngươi chạy trốn khỏi nó chắc chắn sẽ gặp các ngươi.} (Chương 62 – Al-Jumu’ah, câu 8) 

{Dẫu cho các ngươi có ở đâu thì cái chết cũng sẽ túm bắt các ngươi (khi tuổi thọ đã hết), cho dù các ngươi có ẩn náu trong thành lũy kiên cố thế nào đi nữa.} (Chương 4 – Annisa’, câu 78)

Bạn hãy biết rằng, tôi, bạn và tất cả mọi người, từ khi còn trong bụng mẹ, mỗi người chúng ta đều đã được định sẵn tuổi đời, được sống trên thế gian này bao lâu và chết khi nào, ngày giờ đều đã được ấn định một cách rõ ràng.

{Mỗi cộng đồng đều có một thời hạn nhất định. Cho nên, khi thời hạn ấn định đã đến, họ sẽ không thể trì hoãn thêm bất cứ giờ (khắc) nào cũng như không thể ra đi sớm hơn.} (Chương 7 – Al-A’raf, câu 34)

Vì vậy, đây là sự thật. Cái được yêu cầu ở đây là gì? Cái được yêu cầu không phải là chúng ta nên lờ đi cái chết, không quan tâm đến nó mà là chúng ta hãy chuẩn bị và sẵn sàng cho nó. Chúng ta đừng mất công sức lẫn tránh và chạy trốn khỏi cái chết bởi vì chắc chắn   chúng ta không bao giờ có thể làm được điều đó. Thay vì bạn sợ đối mặt với cái chết, tìm cách lẫn tránh nó, bạn hãy chuẩn bị đối mặt với nó bằng những việc làm ngoan đạo và thiện tốt.

Chết không phải là nỗi sợ, không phải là điều xấu và tệ hại và đôi khi lại là điều tốt đẹp cho một người. Một lần nọ, khi có một đám tang đi qua, Thiên Sứ của Allah nói:

Trong tiếng Ả rập, Mustarih có nghĩa là nghỉ ngơi, thoải mái, nhẹ nhõm; còn Mustarah minhucó nghĩa là được nghỉ ngơi, được thoải mái và được nhẹ nhõm.

Các vị Sahabah hỏi: Thưa Thiên Sứ của Allah, Mustarih là ngụ ý cho điều gì và Mustarah minhu là ngụ ý về điều gì?

Thiên Sứ của Allah nói: Mustarih ý nói người có đức tin sẽ nghỉ ngơi, nhẹ nhõm khỏi những điều phiền muộn và thống khổ của thế gian, còn Mustarah minhu ý là mọi người và xứ sở sẽ được nghỉ ngơi, nhẹ nhõm, thoải mái khỏi kẻ xấu.

Ý Thiên Sứ của Allah muốn nói rằng nếu người có đức tin chết thì đó là điều tốt cho y bởi vì y sẽ được nghỉ ngơi, yên bình khỏi những phiền muộn và đau khổ của thế gian; còn nếu một kẻ xấu và tội lỗi chết thì người dân và xứ sở củay sẽ được nghỉ ngơi, nhẹ nhõm và an bình khỏi những hành vì và điều xấu của y gây ra.

Hỡi người có đức tin, bạn đã cải thiện và làm tốt những gì giữa bạn và Allah, khi bạn chết để trở về với Ngài, bạn nghĩ rằng Ngài sẽ làm bạn thất vọng ư? Không đâu bạn, nếu bạn biết những gì Allah đã chuẩn bị để dành làm phần thưởng cho người có đức tin sau khi chết thì chắc chắn bạn sẽ không bao giờ lưu luyến thế gian này nữa.

Người có đức tin được Allah yêu thương, trong giây phút đầu tiên của cái chết,Allah gửi đến anh ta những Thiên Thần với khuôn mặt sáng ngời, mang theo chất thơm và tấm vải liệm từ Thiên Đàng. Bạn có biết điều này hay không? Khicác Thiên Thần này nhìn thấy anh ta, Họ sẽ trấn an anh ta, nói “Đừng sợ và đừng đau buồn.

{Quả thật, những ai đã nói “Thượng Đế của chúng tôi là Allah” và sau đó vẫn đi đúng hướng, các Thiên Thần sẽ xuống động viên họ (lúc hấp hối): “Đừng sợ hãi và đừng đau buồn, các ngươi hãy vui lên với tin mừng về Thiên Đàng mà các ngươi đã được hứa!”} (Chương 41 - Fussilat, câu 30)

Có nghĩa là các tin tốt lành cho anh ta bắt đầu từ thời điểm linh hồn của anh ta chuẩn bị lìa khỏi thân xác của anh ta. Đây là tin tốt lành đầu tiên.

Bạn là người có đức tin và vẫn đi đúng hướng trong đức tin của mình, bạn không nên sợ hãi những gì sẽ diễn ra phía trước sau khi bạn chết và cũng không nên buồn vì những gì bạn đã bỏ lỡ ở trên thế gian này.

Khi linh hồn rời khỏi thân xác, linh hồn sẽ đi ra khỏi thân xác bạn một cách nhẹ nhàng nhất, Thiên Sứ của Allah cho biết rằng linh hồn của người có đức tin ngoan đạo sẽ đi ra khỏi thân xác của y nhẹ nhàng giống như giọt nước rơi xuống từ miệng của một chiếc bình. Sau đó, Các Thiên Thần đến với linh hồn của bạn. Họ sẽ đưa linh hồn của bạn lên bảy tầng trời và sau đó bạn được đưa trở lại trái đất bởi vì Allah đã phán:

{Từ đất bụi TA đã tạo hóa các ngươi, TA sẽ hoàn các ngươi trở lại thành đất bụi và cũng từ đất bụi TA sẽ đưa các ngươi trở ra một lần nữa.} (Chương 20 - Taha, câu 55)

Rồi khi bạn được đưa xuống mộ của bạn, nếu bạn thuộc về những người có đức tin ngoan đạo, Allah sẽ củng cố lời nói của bạn trước những câu hỏi của hai vị Thiên Thần Nakir và Munkar, như Ngài đã phán:

{Allah giữ vững lời nói của những người có đức tin trên cõi đời này và ở Đời Sau.} (Chương 14 - Ibrahim, câu 27)

Bạn sẽ trả lời trôi chảy với hai vị Thiên Thần đó rằng Thượng Đế của bạn là Allah, tôn giáo của bạn Islam, và Nabi của bạn là Muhammad. Đó là sự củng cố của Allah cho lời chứng ngôn đức tin “la ilaha illa Allah” của bạn trên thế gian nếu bạn đã nói nó một cách trung thực và thành tâm đi theo nó.

Và sau khi bạn đã trả lời một cách không vấp váp những câu hỏi của hai vị Thiên Thần Nakir và Munkar, cánh cửa Thiên Đàng sẽ được mở ra cho bạn và bạn sẽ được bảo hãy ngủ một giấc ngủ an lành. Và thời gian hàng ngàn năm trôi qua, bạn sẽ ngủ một giấc ngủ dàivà yên bình nhưng bạn cảm giácnhư bạn chỉ mới ngủtrong một buổi trưa hay buổi chiều ngắn ngủi. Chính vì vậy, khi những người có đức tin được đánh thức sau giấc ngủ dài này vào thời khắc Phục Sinh, thì họ sẽ nói:

{Thật khổ thân chúng tôi! Ai đã lôi chúng tôi dậy từ nơi yên nghỉ của chúng tôi thế này?} (Chương 36 - Yasin, câu 52)

Nếu bạn là người có đức tin, vào Ngày Phục Sinh, bạn sẽ được triệu tập tại nơi triệu tập cùng với những người có đức tin thành từng đoàn và từng đoàn, bạn sẽ không lẻ loi một mình, bạn sẽ thấy bên cạnh mình những người lễ nguyện Salah, những người nhịn chay, những người Zikr, những người đọc Qur’an, nói chung bạn sẽ thấy bên cạnh bạn toàn những người sẽ được Allah thương xót và cứu rỗi. Bạn sẽ cảm thấy an tâm trong khi đó là Ngày mà nhân loại kinh hoàng và khiếp sợ.

Và tại nơi triệu tập “Al-Mahshar”, mặt trời sẽ gần kề sát trên đầu của mỗi người, nhưng nếu bạn là người có đức tin và ngoan đạo, bạn sẽ được che mát bởi bóng mát của Allah, và vào Ngày Hôm đó, không có bóng mát nào ngoài bóng mát của Ngài.

Rồi sau đó, mỗi người được trao cho quyển sổ ghi chép các việc làm và hành động của mình. Nếu bạn là người có đức tin và ngoan đạo, bạn sẽ được trao quyển sổ của mình từ cánh tay phải, và đó là dấu hiệu bạn sẽ gặp điều tốt lành và quyển số ghi chép đó chứa đựng việc tốt của bạn nhiều hơn việc xấu của bạn.

Rồi sau đó, bạn sẽ đi qua chiếc cầu Sirat để đến Thiên Đàng. Việc đi qua chiếc cầu Sirat này nhanh chậm, thuận lợi và an toàn hoặc khó khăn và phải rơi xuống Hỏa Ngục bên dưới cầu là tùy theo sự ngoan đạo và hành động thiện tốt của mỗi người. Có người đi qua cầu nhanh như tia chớp, có người đi qua nhanh như cơn gió, có người đi qua giống như cưỡi ngựa, có người đi qua chậm rãi như đi bộ. Và nếu sự ngoan đạo và hành động thiện tốt của bạn làm Allah hài lòng, chắc chắn bạn sẽ đi qua được chiếc cầu Sirat này một cách an toàn và thuận lợi.

Đó là hành trình của bạn trở về Allah, là cái chết mà bạn phải đối mặt trong sớm muộn. Nó sẽ không phải là nỗi sợ hãi đối với bạn nếu bạn là người có đức tin, ngoan đạo đối với Allah.

Hỡi người có đức tin, nếu bạn biết những điều tốt đẹp và phúc lành mà Allah đã chuẩn bị cho bạn ở Đời Sau thì chắc chắn bạn sẽ không ghét cái chết, ngược lại, bạn sẽ mong được gặp Allah, Thượng Đế của bạn nhiều hơn.

Bạn có biết người cuối cùng vào Thiên Đàng là ai không? Đó là người cuối cùng đi ra khỏi Hỏa Ngục. Dĩ nhiên, đây không phải là kẻ vô đức tin nơi Allah, bởi vì những kẻ vô đức tin sẽ vĩnh viễn ở trong Hỏa Ngục, không bao giờ có cơ hội trở ra. Người cuối cùng đi ra khỏi Hỏa Ngục ở đây là người trong số những người có đức tin nhưng đã làm điều tội lỗi và trái lệnh Allah và đã bị trừng phạt trong Hỏa Ngục. Sau một thời gian bị trừng phạt trong Hỏa Ngục, giờ đây anh ta được trở ra bởi lòng thương xót và nhân từ của Allah, và anh ta là người sau cùng được Ngài cho ra khỏi Hỏa Ngục.

Người này, sau khi ra khỏi Hỏa Ngục, tất nhiên, anh ta ra ngoài với cơ thể hoàn toàn tốt đẹp, làn da của anh ta đã trở lại và cuộc sống của anh đã thay đổi, sự dày vò và đau khổ hàng ngàn năm trong Hỏa Ngục không còn nữa, anh ta sẽ bắt đầu cho một cuộc sống mới, một cuộc sống hạnh phúc vĩnh cửu.

Sau khi ra ngoài, Allah cho anh ta thấy một cái cây to và đẹp ở phía trước mặt, anh ta nói, “Ôi Thượng Đế, hãy đưa bề tôi đến với cái cây đó.”Allah cho anh ta đến cái cây đó. Anh ta đến cái cây đó, ngồi dưới bóng râm của nó, uống nước từ con sông chảy bến dưới nó và nghỉ ngơi. Sau đó, Allah cho anh ta nhìn thấy một cái cây khác to và đẹp hơn, nghĩa là một nơi đẹp hơn nơi mà anh ta đang ở hiện tại. Anh ta nói, “Ôi Thượng Đế, hãy đưa bề tôi đến với cái cây đó.”Allah nói với anh ta, “Nếu TA ban cho ngươi, ngươi lại xin TA cái khác nữa”. Anh ta nói không không, bề tôi không bao giờ xin Ngài cái khác nữa .. chỉ bấy nhiêu thôi.. xin Ngài cho bề tôi đến đó.. bề tôi chắc chắn sẽ không xin Ngài điều gì nữa.”Allah cho anh ta đến đó. Anh ta đến đó và ở một lúc, Allah lại cho anh ta thấy một nơi đẹp hơn. Anh ta nói: “Ôi Thượng Đế!” Allah nói “Ngươi muốn gì nữa đây?” “Xin Ngài đưa bề tôi đến chỗ đó, bề tôi sẽ không xin Ngài điều gì nữa.” Allah tiếp tục cho anh ta đến chỗ mới tốt hơn. Rồi một lúc, Allah tiếp tục cho anh ta thấy Thiên Đàng, anh ta không thể kiềm lòng, anh ta nói “Ôi Thượng Đế, hãy đưa bề tôi đến cổng Thiên Đàng .. bề tôi chỉ đứng bên ngoài nhìn thôi .. bề tôi chắc chắn sẽ không xin Ngài điều gì nữa.” Sau khi, Allah cho anh ta đến cổng Thiên Đàng, anh ta nghe tiếng nói vui cười của cư dân bên trong, ngửi thấy mùi hương bên  trong đó, anh ta không thể kiềm lòng, anh ta nói “Ôi Thượng Đế, xin Ngài cho bề tôi vào Thiên Đàng.” Allah nói với anh ta “Chẳng phải ngươi đã hứa rằng ngươi sẽ không xin TA bất cứ điều gì nữa?!” Anh ta vẫn cầu xin “Ôi Thượng Đế, xin Ngài cho bề tôi vào Thiên Đàng.” Allah cho anh ta vào Thiên Đàng và Ngài nói với anh ta “Ngươi có hài lòng chăng khi TA sẽ ban cho Ngươi một vương quốc vĩ đại hơn cả mọi vương quốc của thế gian? Và TA sẽ ban thêm cho ngươi nhiều hơn năm lần, và nhiều hơn gấp mười lần, Ngươi có hài lòng không?” Nói đến đây,Thiên Sứ của chúng ta, Muhammad, bật cười. Khi được hỏi tại sao Người cười, Người nói Người cười vì Allah đã cười. Allah đã cười vì người bề tôi đó nói với Ngài “Ngài đùa với bề tôi ư, Ngài đùa với bề tôi trong khi Ngài là Đấng Chủ Tể của vũ trụ và muôn loài ư?”

Đó là hình ảnh của người sau cùng vào Thiên Đàng, tức người nghèo nhất nơi Thiên Đàng. Còn nếu bạn là người vào Thiên Đàng ngay từ lúc ban đầu bởi sự ngoan đạo và hành thiện của bạn vì Allah thì phần thưởng còn vĩ đại hơn gấp nhiều lần.

Nếu bạn là người có đức tin, cái chết sẽ không phải là nỗi sợ hãi mà điều đáng sợ là bạn đã không làm tốt giao ước giữa bạn với Allah. Vì vậy, bạn cần luôn sẵn sàng và chuẩn bị cho cái chết hiển nhiên của mình, bằng cách là không chọc giận Allah bởi những việc làm tội lỗi và trái lệnh Ngài, mà bằng cách là cố gắng làm Ngài hài lòng qua sự ngoan đạo và tuân lệnh Ngài. Chắc chắn Allah sẽ không làm bạn thất vọng, và chắc chắn bạn sẽ tìm thấy trước mặt bạn sau khi chết một cuộc sống tươi đẹp hơn những gì bạn đã thấy ở đây, trên thế giới trần gian này.

{Quả thật, những ai đã nói “Thượng Đế của chúng tôi là Allah” và sau đó vẫn đi đúng hướng, các Thiên Thần sẽ xuống động viên họ (lúc hấp hối): “Đừng sợ hãi và đừng đau buồn, các ngươi hãy vui lên với tin mừng về Thiên Đàng mà các ngươi đã được hứa!Chúng tôi là đồng minh của các ngươi trên cuộc sống trần gian này và ở cõi Đời Sau. Rồi đây (trong Thiên Đàng) các ngươi sẽ có được bất cứ thứ gì mà bản thân các ngươi ước muốn và các ngươi sẽ có được bất cứ thứ gì các ngươi yêu cầu.Một sự khoan đãi từ Đấng Tha Thứ, Đấng Thương Xót.”} (Chương 41 - Fussilat, câu 31,32)

Cầu xin Allah cho tôi, bạn và những người Muslim được sống trong Islam và chết trong Iman. Cầu xin Allah phù hộ tất cả chúng ta làm tốt những nghĩa vụ của chúng ta đối với Ngài. Cầu xin Allah thương xót và tha thứ cho chúng ta. Cầu xin Ngài thu nhận chúng ta vào Thiên Đàng của Ngài và cứu chúng ta khỏi Hỏa Ngục.

Mới hơn Cũ hơn
Bài viết liên quan