Câu chuyện về lời nói xấu

Mahmud là một người đàn ông ngoan đạo, nhưng ngoại hình nhìn hơi lù khù, kiểu như khó mà đọ được lòng người khác. 

Một ngày nọ, khi Mahmud đang đi làm công việc của mình thì một người phụ nữ xuất hiện, gọi lớn tên anh ta và nói ra những lời lẽ ác ý, sỉ nhục và khinh bỉ.

Mahmud chỉ biết im lặng, kiên nhẫn và lơ đi lời nói đó.

Một lúc sau, những khẩu ngữ như loa phát thanh của cô ta cũng hết âm lượng.

Mahmud lướt nhìn cô ta với tâm thái của một chàng trai “gương mặt biển”, và nói: “Chúc cô một ngày tốt lành” và anh bước đi tiếp tục với công việc của mình. 



Tại sao Mahmud lại làm thế?

Đó có phải là cách cư xử của một người ngoan đạo?

Islam chỉ dạy tín đồ như thế sao? {alertInfo}

 Bởi, anh ta biết rằng những lời thốt ra từ cửa miệng của một người là phản ánh nội tâm của chính họ.

Nói xấu người khác hoặc dùng những lời lẽ miệt thị, mắng nhiếc, kinh bỉ người khác chỉ làm cho mọi người thấy rõ bản chất thực tế được ẩn giấu sâu xa trong nội tâm của chính bạn.

Có câu châm ngôn: Thổi tắt nến người khác không hẳn sẽ làm bạn sáng hơn và lời nói xấu người khác không nâng bạn lên thành người cao quý.{alertError}

Bởi thế, sống bớt tiêu cực cho cuộc đời an lành.

Xem thêm: 

Mới hơn Cũ hơn
Bài viết liên quan