Sahabah
là tất cả những ai đã từng gặp Thiên Sứ Muhammad (Sollollohu ‘alaihi wasallam), tin tưởng nơi Người và chết trên đức
tin Islam, không phân biệt nam nữ, già trẻ.
Allah
phán về Sahabah:
{Những người tiên phong (trong đức tin) thuộc
Muhajirin (những người di cư từ Makkah đến Madinah tị nạn) và Ansar (dân
Madinah) và những ai theo đường lối tốt đẹp của họ, Allah hài lòng với họ và họ
hài lòng với Ngài. Ngài đã chuẩn bị cho họ những Ngôi Vườn Thiên Đàng bên dưới
có những dòng sông chảy, nơi họ sẽ sống mãi mãi. Đó là một thắng lợi vĩ đại.} (chương 9 – At-Tawbah: 100).
Sahabah là thế hệ tốt nhất trong cộng đồng này (kể từ khi
Nabi (Sollollohu ‘alaihi wasallam) chính thức nhận sứ
mạng cho đến Ngày Tận Thế). Họ tốt nhất về tâm hồn, họ nổi trội nhất bởi trái
tim chính trực, kiến thức sâu rộng, uyên thâm và ít đòi hỏi.
Trong cộng đồng, họ là thế hệthông thạo nhất về ý muốn của
Allah thông qua Kinh Qur’an của Ngài. Họ thông thạo nhất về ý muốn của Nabi (Sollollohu ‘alaihi wasallam) thông qua Sunnah của Người. Họ dẫn đầu trong việc tuân thủ
và bám sát theo Qur’an và Sunnah. Họ chân thành nhất trong lời khuyên của mình
và họ giử khoảng cách xa nhất với mọi hành vi Bid’ah, cải biên tôn giáo và làm
theo dục vọng, cảm tính.
Trách nhiệm của chúng ta đối với Sahabah:
1) Thừa nhận những gì đã được chứng minh về phẩm chất của
họ và thừa nhận những gì đúng về phúc đức của họ.
2) Yêu họ bằng cả trái tim và cầu xin sự hài lòng cho họ
trên đầu môi, khi mà họ là thế hệ tiên phong, đã cống hiến và hi sinh vì Islam
bao điều tốt đẹp.
3) Chấp nhận họ và cư xử lễ độ, tôn trọng họ bằng trái
tim trong sáng không ganh ghét họ hoặc thù hận bất kỳ ai trong số họ.
4) Tin rằng mọi hành vi xúc phạm, mắng chửi họ bị nghiêm
cấm và tất nhiên việc nguyền rủa họ thì lệnh cấm còn mạnh hơn. Bởi lẽ, điều này
trái ngược với những gì trong Qur’an đã tuyên dương họ, ca ngợi họ, và hứa hẹn
với họ biết bao điều tốt nhất.
Ngoài ra, hành vi mắng chửi Sahabah còn thể hiện hành vi
vô lễ với Nabi (Sollollohu
‘alaihi wasallam) khi Người dạy bảo
phải biết thương yêu Sahabah và cấm xúc phạm họ, Người nói:
{Chớ đừng mắng chửi các
Sahabah của Ta, xin thề với Đấng nắm giử linh hồn Ta trong tay Ngài, dẫu cho ai
đó trong các ngươi có bố thí núivàng như núi Uhud vẫn không bằng việc họ chỉ bố
thí một bụm tay và kể cả nửa bụm tay của họ cũng không bằng.}Al-Bukhari
và Muslim.
5) Tránh thảo luận về những cuộc cãi vã giữa họ và tin rằng
mọi cố gắng và phấn đấu của họ được ban phước, nếu đúng họ được hai ân phước, nếu
sai họ được một ân phước và sai sót của họ được tha thứ bởi sự cố gắng của họ.
6) Hãy cảnh giác cao để không lan truyền bất cứ gì có thểbị
xem là ảnh hưởng xấu đến họ, bởi tất cả điều xấu nói về họ nhìn chung toàn là
giả dối, bịa đặt.Dẫu cho có xác định được điều xấu nào đó của họ thì điều đó
cũng chỉ là điều nhỏ nhặt bị nhấn chìm trong biển công đức của họ.
7) Tin rằng tất cả Sahabah có phúc đức khác nhau, mặc dù
tất cả họ đều có phúc đức nổi trội. Tuy nhiên, trội nhất trong Sahabah là nhóm
bốn vị lãnh đạo Khulafa Roshidin dẫn đầu là Abu Bakar, kế đến là nhóm mười vị
được báo trước cho Thiên Đàng, kế đến là những ai tham gia trận chiến Badr, kế
đến là những ai thề ước Ridhwan dưới tàn cây tại Hudaibiyah, v.v.. Allah Tối
Cao phán:
{Chắc chắn sẽ không ngang bằng nhau giữa các
ngươi, những người đã chi dùng tài sản và chiến đấu trước cuộc chinh phục
Makkah (và những người chi dùng tài sản và chiến đấu sau đó). Những người (đã
chi dùng tài sản và chiến đấu trước cuộc chinh phục Makkah) sẽ có cấp bậc cao
hơn những người chi dùng và chiến đấu sau đó. Tuy nhiên, Allah đã hứa ban phần
thưởng tốt cho tất cả và Ngài thông toàn những gì các ngươi làm.} (chương 57 – Al-Hadid: 10).
8) Hãy cầu xin Allah cho họ điều tốt đẹp, sự tha thứ,
lòng thương xót, tuân thủ theo lời truyền dạy của Allah:
{Và (có một phần dành cho) những người đến
sau họ, cầu nguyện: “Lạy Thượng Đế của bầy tôi, xin Ngài tha thứ tội lỗi cho bầy
tôi và cho những người anh em đã tin tưởng trước bầy tôi, xin Ngài chớ để lòng
bầy tôi có nỗi oán giận nào đối với những người đã có đức tin. Lạy Thượng Đế của
bầy tôi, quả thật Ngài là Đấng Tử Tế, Đấng Nhân Từ.} (chương 59 – Al-Hashr: 10).