Vị Ngọt Của Đức Tin

 Trích bài thuyết giảng của Tiến sĩ Sheikh Nabil Al-‘Iwadhi:

Bilal bin Rabah  là một nô lệ da đen bị đem ra mua bán như một món hàng trong thời tiền Islam, ông được ‘Umar bin Al-Khattab – vị thủ lĩnh của Islam – gọi là Saiyiduna (vị lãnh đạo của chúng ta). 

Bilal đã bị đánh đập hành hạ dã man ở Makkah nhưng ông luôn miệng nói “Ahadul Ahad, Ahadul Ahad – Allah duy nhất, Allah duy nhất”, một ngày nọ có người hỏi ông: “Này Bilal lẽ nào xưa kia ông đã không cảm thấy đau đớn khi bị hành hạ kéo lê trên đất, bị đá đè và bị xem thường hay sao?” Bilal đáp: “Lúc đó, trong tim tôi có vị ngọt của đức tin và vị đắng của hành phạt, khi tôi lấy cả hai trộn lẫn nhau thì tôi chỉ còn thấy mỗi vị ngọt của đức tin nên không còn cảm thấy vị đắng của hành phạt nữa. Vì vậy, cho dù họ có đánh tôi, có lấy đá to đè lên ngực tôi, có trói tôi để nằm trên cát cát nóng, có đốt thể xác tôi thì tôi cũng không quan tâm hay lo lắng cho các hành động của họ, bởi vì lời tụng niệm Allah luôn có trong tim tôi.” Thế là cuộc sống luôn ngọt ngào. 

{(Đó là) những người có đức tin và con tim của họ tìm thấy sự an bình trong sự tụng niệm (tưởng nhớ) Allah. Quả thật, với sự tụng niệm (tưởng nhớ) Allah, các con tim sẽ tìm thấy sự an bình và thanh thản!} (chương 13 - Ar-Ra’d: 28).

Có một người phụ nữ sở hữu trong tay tiền tỉ và chồng cô ta nhờ tài sản của cô ta trở nên giàu, cô ta điện thoại cho tôi mà nói: “Tôi muốn Sheikh đến nhà thăm chồng tôi, bởi ông ta không muốn rời khỏi giường ngủ, ông cứ nằm lì hoài trên đó.” Tôi hỏi: “Chồng cô bị bệnh à?” người phụ nữ đáp: “Không, cơ thể chồng tôi rất khoẻ có đều chồng tôi bị tâm bệnh, anh cảm thấy rất khó thở và trở nên vô vọng.” 

Theo lời mời đó tôi đến nhà riêng của cô ta, trong nhà của cô ta không hề thiếu bất cứ thứ gì sa hoa tráng lệ của trần gian nào là lâu đài lộng lẫy, xe hơi thì đủ loại lớn nhỏ, vật dụng trang trí toàn thuộc loại xa xỉ đắt tiền không hề thiếu bất cứ gì. Theo lẽ tự nhiên thì người này phải có cuộc sống hạnh phúc nhất trần đời, nhưng không, cặp mắt của người chồng báo cho tôi biết rằng anh ta không phải là người sống trong hạnh phúc trong khi cơ thể anh ta rất bình thường. Tại sao người đàn ông này sống trong giàu sang phú quí, bạc tiền đầy áp mà lại sống chán trường, bất an và vô vọng đến thế kia . . . Chẳng phải những sống không có niềm tin nơi Allah là thế hay sao?

{“Và ai quay lưng với thông điệp nhắc nhở của TA thì chắc chắn sẽ sống một cuộc sống eo hẹp (bất an, khổ tâm) và vào Ngày Phán Xét TA sẽ phục sinh y trở thành mù lòa.”} (chương 20 - Taha: 124).


Chúng ta đừng nghỉ sau khi mình sở hữu được tiền triệu hay tiền tỉ thì mới có được cuộc sống hạnh phúc, ai nói cho chúng ta biết là tiền bạc mang lại cho chúng ta hạnh phúc? 

Để nếm được hạnh phúc tôi khuyên chúng ta hãy thử cách này liền ngay hôm nay, hãy ngủ sớm sau Salah ‘Isha, rồi thức dậy trước giờ Azdan Fajr khoảng nửa tiếng hoặc hơn, hãy Salah Witir, rồi giơ tay cầu xin Allah với khoảng thời gian còn lại, tôi tin là chúng ta sẽ thấy được cảm giác lòng mình khác đi, đó chính là vị ngọt của đức tin

Hơn nữa, những ai chưa từng hành lễ Salah Fajr cùng tập thể là người đó đã chưa từng nếm được vị ngọt của cuộc đời, bởi khoảng khắc tốt đẹp nhất trong một ngày là khoảng khắc Salah Fajr cùng tập thể.

Cách đây hơn 10 năm có một ca sĩ với tên tuổi lẫy lừng một thời của vùng Vịnh Ả-rập tìm đến Masjid của tôi và ông đã tâm sự với tôi sau khi ông đã được Allah hướng lòng mình quay đầu sám hối. Tôi đã hỏi người đó, này anh bạn hãy kể cho tôi nghe về câu chuyện của anh, anh đã sám hối như thế nào?

Người đó nói: “Này Sheikh, lúc tôi còn đương thời có vô số tiền bạc, mỗi khi tôi đi xa là tôi không đi máy bay dân dụng, không thèm ngồi ghế hạng nhất, đối với tôi thứ đó chỉ là tầm thường, tôi đi toàn bằng máy bay riêng, có sân bay riêng và đôi khi có cả lãnh đạo cấp cao của đất nước đó ra đón tiếp tôi, còn khách sạn phải ít nhất phải là năm sao, sáu sao và thỉnh thoảng là khách sạn bảy sao. Vào một ngày nọ tôi cảm thấy mệt mỏi, chán trường, buồn tẻ, cảm thấy khó thở. Thấy vậy tôi tìm đến bạn thân làm tiến sĩ bác sĩ mà xét nghiệm tổng quát thì kết quả là tôi không bị bệnh, bác sĩ cho tôi lời khuyên rằng cơ thể của anh rất mạnh khỏe, có thể anh bị tâm bệnh, bây giờ hãy nghe lời tôi đi lấy nước Wudu và hành lễ Salah hai Rak’at rồi anh sẽ cảm thấy lương tâm mình thoải mái. Thưa Sheikh, tôi nói thật đã rất lâu rồi tôi không hành lễ Salah, lần đó tôi vừa hành lễ Salah vừa khóc, càng đọc Qur’an thì nước mắt càng tuôn trào, tôi xin thề lúc đó tôi cảm nhận được sự nhẹ nhỏm trong lòng mà đã hơn ba mươi năm dài tôi đã không cảm nhận được. Lát sau, con gái tôi – đã trưởng thành và tốt nghiệp đại học – bước vào thấy hai hàng lệ tôi tuôn trào nên hỏi chuyện gì vậy cha. Tôi nói, này con gái yêu, cha xin báo cho con một tin mừng. Tin mừng gì thưa cha, con gái tôi hỏi? Con đã từng hỏi cha khi nào cha mới từ bỏ cuộc đời ca hát này đây, giờ đây cha cho con mừng rằng từ nay trở đi cha sẽ không còn ca hát gì nữa, cha sẽ làm lại cuộc đời tìm đường trở về với Allah. Lập tức con gái tôi bậc khóc làm cho tôi khóc thêm nữa, lát sau vợ tôi vào và hiểu được sự việc thì cũng khóc theo và thế là cả nhà tôi cả ba đều khóc. Thưa Sheikh Nabil, từ đó tôi bắt đầu cảm nhận được cuộc sống hoàn toàn mới và hạnh phúc.” Tôi hỏi ông ta tiếp: “Này anh bạn, giờ đây khoảng khắc tốt đẹp nhất mà anh cảm nhận được là lúc nào?” Ông ta đáp: “Thưa Sheikh, nếu như xưa kia trong tài khoản của tôi có ba mươi ngàn Dinar (khoảng hơn 1 tỉ 6) tôi xem chẳng ra gì nhưng giờ đây chỉ cần nữa Dinar là đã rất giá trị đối với tôi, và Sheikh có biết không khoảng khắc tốt nhất mà tôi cảm nhận hạnh phúc nhất trong cuộc đời mình lúc này, đó là sau khi hành lễ Salah Fajr tôi ngồi lại Masjid để tụng niệm Allah cho đến trời sáng rồi tôi đi bộ từ từ về nhà vừa đi vừa tụng niệm Allah, nhà tôi tuy rất xa nhưng tôi chỉ muốn đi bộ, lúc đó tôi cảm giác như mình đang đi trên con đường của Thiên Đàng, đó là cảm giác hạnh phúc nhất mà tôi từng cảm nhận trong đời tôi.

{(Đó là) những người có đức tin và con tim của họ tìm thấy sự an bình trong sự tụng niệm (tưởng nhớ) Allah. Quả thật, với sự tụng niệm (tưởng nhớ) Allah, các con tim sẽ tìm thấy sự an bình và thanh thản!} (chương 13 - Ar-Ra’d: 28).

Thân hữu Muslim, một căn nhà không có tụng niệm Allah, không có xướng đọc Qur’an, không có hành lễ Salah Sunnah trong nó thì nơi đó có khác chi một cái nghĩa địa, đấy là một ngôi này lạnh lùng, buồn tẻ cho dù có được trang trí toàn thứ cao cấp, xa xỉ, cho dù có rộng bao lớn thì người ở trong đó cũng luôn cảm giác chật chội đầy ắp lộn xộn. Chúng ta đừng để trần gian làm mờ mắt, chúng ta đã biết rõ về một người từng sống hạnh phúc nhất trên đời này lại phải cột đá vào bụng do quá đói, phải ngủ trên chiếu lá chà là để lại vết hằn trên mặt làm cho bạn của Người phải rơi nước mắt khi thấy cảnh vị lãnh tựu Islam phải ngủ cơ hàn như thế. Người chính là Muhammad

Đúng người hạnh phúc nhất trên đời cũng không tránh khỏi việc bị thương ở mặt, bị gãy răng cửa, bị nạn gần như bỏ mạng, bị ném nhao thai lạc đà lên đầu trong lúc đang cúi lạy Allah Tối Cao, bị ném đá ở Ta-if làm chân chảy máu, bị hạ độc ở Khaibar và nộc độc đó bộc phát ở cuối đời mà Ngươi đau đớn tột cùng, bị biết bao là lời mắng chửi, thậm chí đến ngày nay vẫn còn bị kẻ thù mang ra châm biếm và bêu xấu. 

Chúng ta đừng để sự tráng lệ, hào nhoáng của trần gian làm hoa mắt, đừng để sự sang trọng của người ngoại đạo làm chúng ta quên một điều: “Cuộc sống hiện tại chỉ tạm bợ.

Ông Wahb bin Munabbeh kể về câu chuyện về người Israel: “Có một người đàn ông rất giàu nhưng rất tự cao, ngạo mạn, xem thường mọi người, cứ mỗi khi muốn đi đâu là hắn ra lệnh cho quân lính chuẩn bị quần áo nhưng khi mang quần áo đến thì hắn lại bảo hãy mang cái khác tốt hơn, đẹp hơn cho đến khi hắn chịu mặc đó là bộ áo tốt nhất. Xong phần quần áo thì lại bảo mang đến vật để cưỡi đến, nhưng khi vật cưỡi được mang đến thì hắn lại bảo mang con vật khác đẹp hơn, tốt hơn cho đến khi hắn hài lòng bước lên. Hắn bước đi hiên ngang giữa thành phố trong các cặp mắt trầm trồ khen ngợi và mơ ước của bao người yêu thích sự chớp nhoáng của trần gian và sa hoa của đồng tiền. Đang trên đường đi bổng xuất hiện một người đàn ông tóc tai bù xù, quần áo thì dơ bẩn can đảm đứng chặn đường người đàn ông giàu có đó. Ngay lúc đó, quân lính của ông ta xua đuổi người đàn ông rách rưới kia đi nhưng ông ta quyết không đi, cho đến khi người đàn ông giàu có đến gần lên tiếng bảo: “Này kẻ nghèo hèn kia, hãy tránh đường cho ta đi.” Người đàn ông rách nát quyết định không đi mà còn bảo: “Tôi có lời muốn nói ông.” Tên nhà giàu nói: “Hãy tránh ra, hãy tránh ra, bây giờ không phải là lúc để nói chuyện với ngươi.” “Không, ngay bây giờ đây.” Người nghèo đáp. Tên nhà giàu quát: “Hãy nói đi những gì ngươi muốn nói.” “Không, đây là chuyện riêng giữa ta và ngươi.” Người đàn ông nghèo trả lời. Tên nhà giàu hỏi: “Ông nói sao?” Người đàn ông rách nát lặp lại: “Đây là chuyện riêng giữa ta và ngươi, hãy bước xuống đây để nghe.” Nghe vậy tên nhà giàu bước xuống xem có chuyện gì mà kẻ này dám cản đường mình, và khi đến gần người nghèo khổ kia thì ông ta hỏi: “Ngươi có biết ta là ai không?” “Không.” Tên nhà giàu trả lời. Người đàn ông nghèo khuyên: “Ngươi hãy nhìn kỷ ta xem, ta là ai, ngươi không biết ta à?” “Làm sao ta biết ngươi là ai.” Tên nhà giàu dứt khoát trả lời. Người đàn ông nghèo nhỏ nhẹ nói: “Nghe đây điều bí mật, ta chính là Thần Chết được Thượng Đế của toàn vũ trụ gởi đến gặp riêng ngươi.” Nghe câu này, tên nhà giàu kia té xuống đất, tay chân run rẩy, mặt tái xanh và miệng thì lắp bắp hỏi: “Ông muốn gì ở tôi?” Thần Chết trả lời dứt khoát: “Thượng Đế bảo ta đến đây để rút hồn của ngươi.” Câu nói đó làm tên nhà giàu thêm run sợ mà van nài: “Tôi van xin ông, hãy gia hạn cho tôi thêm một giờ nữa. Để làm gì?” Thần Chết hỏi. Tên nhà giàu nói: “Để tôi được trở về bên cạnh gia đình và tài sản của tôi, và mong rằng tôi sẽ tận dụng được thời gian đó mà hành đạo tốt đẹp.” Thần Chết trả lời: “Không, ta không được lệnh làm thế.” Dứt lời Thần chết liền rút hồn hắn làm hắn trơ ra như khúc gỗ. Thấy đó tất cả quân lính, tài sản, tiền tài của y bên cạnh chẳng giúp ích được gì cho y.

Sheikh Wahb kể tiếp: Rút xong hồn kẻ ngạo mạn đó thì Thần Chết tiếp tục đi thẳng đến nhà của một người đàn ông ngoan đạo rất quan tâm việc hành đạo, dâng lễ Salah ở Masjid. Thần Chết đến đứng trước của nhà ông mà đợi, khi ông bước ra thì được chào Salam và ông đáp lại lời Salam và Thần Chết hỏi: “Này ông bạn, ông có biết ta là ai không?” Người ngoan đạo nhìn vào mặt người đàn ông lạ kia mà đáp: “Không, tôi không biết.” Thần Chết nói: “Ta là Thần chết.” Người ngoan đạo nói: “Allahu Akbar, đây là khoảng khắc mà tôi đã mỏi mòn chờ đợi.” Hành động của người đàn ông ngoan đạo này giống như Nabi đã từng nói:

{Ai thích mình được gặp gỡ Allah, thì Allah cũng thích được gặp y, còn ai không thích mình được gặp gỡ, thì Allah không thèm gặp gỡ hắn.} (Ahmad 8354).

Thần chết hỏi: “Anh muốn ta rút hồn anh như thế nào đây? Tôi có thể được lựa chọn như thế nữa à?” Người ngoan đạo thắc mắc. Thần chết giải thích: “Ta được Thượng Đế ra lệnh cho ta như thế” “Vậy, Thiên Thần hãy chờ đến khi tôi hành lễ Salah, lúc tôi đang quỳ lạy thì hãy rút hồn tôi trở về với Đấng đã tạo hóa ra tôi.” Người ngoan đạo căn dặn.

Thân hữu Muslim, chúng ta có biết rằng khoảng cách gần nhất của một bề tôi đối với Allah là lúc mình đang quỳ lạy không, như Nabi đã nói:

{Khoảng cách gần nhất của một nộ lệ đối với Thượng Đế y, là lúc y quỳ lạy.} (Muslim 1111) {Mỗi một linh hồn đều phải nếm cái chết.} Đúng tất cả đều phải chết, tôi, anh, họ hay bất cứ ai khác đều phải chết. Khi tuổi đời đã cạn thì cái chết đến không phân biệt là anh đã chuẩn bị hay chưa chuẩn bị; anh bị bệnh hay đang mạnh khỏe; anh đã già hay hay là một thanh niên . . . nếu Allah muốn là tuổi đời chúng ta liền kết thúc, có điều chúng ta đã chuẩn bị gì cho cái chết đó? Chúng ta đã hành đạo đúng nghĩa nó chưa? Chúng ta đã xin lỗi nhưng ai mà chúng ta đã gây bất công chưa? Những tội lỗi mà chúng đã làm lén lút khi ở một mình không ai nhìn thấy, giờ đã sám hối chưa? Nhưng cho dù chúng đã chuẩn bị hay chưa chuẩn bị thì cũng phải nếm nó:

{Mỗi linh hồn đều phải nếm cái chết. Quả thật vào Ngày Phán Xét, các ngươi mới được trao cho đầy đủ phần công lao của mình. Do đó, ai được cứu khỏi Hỏa Ngục và được thu nhận vào Thiên Đàng thì y thực sự đã thành công. Và đời sống trần tục này chỉ là một sự hưởng thụ chóng tàn, đầy dối trá.} (chương 3 - Ali ‘Imran: 185).

Để có được sự ra đi thoải mái nhất thì chúng ta cần phải hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình, anh có biết rằng nhiệm vụ lớn nhất mà anh phải thực hiện cho bằng được là nhiệm vụ gì không? Trước tiên là Salah, kế đến là hiếu thảo với mẹ là người đầu tiên, người kế tiếp cũng là mẹ và người thứ ba để anh bỏ sức cũng là mẹ. Đúng, anh cần phải bỏ ra gấp ba lần thời gian, gấp ba lần công sức để hiếu thảo với mẹ. Trên đời này có gì đánh đổi được sự hài lòng của cha mẹ đối với mình bởi sự hài lòng và phẩn nộ của cha mẹ kéo theo sự hài lòng và phẩn nộ của Thượng Đế.

Đúng, chỉ cần làm hài lòng cha mẹ là chúng đã hưởng được cuộc sống ngọt ngào và hạnh phúc nhất trần đời. Có một lần Nabi Musa đưa tay cầu xin: “Lạy Thượng Đế bề tôi, xin Ngài hãy cho bề tôi thấy được người sẽ ở cạnh mình trên Thiên Đàng.” Allah phán bảo: “Lát đây, sẽ có một người đàn ông đi ngang qua Ngươi, hắn sẽ là người ở cạnh Ngươi trên Thiên Đàng.” Thế là Musa ngồi chờ đợi đến khi có người ông đi ngang. Musa không hề biết người đó là ai và người đó cũng không biết Musa là ai. Nhưng đây lại là một người đàn ông sùng đạo, Musa thắc mắc người này đã làm gì mà lại được ở cạnh mình trên Thiên Đàng. Tò mò, Musa đi theo sau người đàn ông. Đến khi người đàn ông bước vào một mái nhà che tạm bợ. Trong nhà có một người phụ nữ già, bước vào ông ta chào Salam và ngồi cùng bà một khoảng thời gian rồi đứng dậy đi nấu thức ăn, nấu xong ông ta mang thức ăn đến đúc cho bà lão ăn. Ăn xong ông ta tắm rửa cho bà sạch sẽ và dọn dẹp nhà cửa, rồi khoảng chừng lát sau thì người đó đi làm. Lúc này Musa đến chào Salam người đàn ông lạ kia trong khi cả hai không ai biết ai, Musa nói: “Này anh bạn, tôi sẽ hỏi anh vài câu hỏi, mong là anh hãy trả lời thật lòng với tôi. 

- Người đàn ông: “Xin mời.

- Musa : “Bà lão kia là ai, người mà ai đã dâng thức ăn cho bà lúc nảy.

- Người đàn ông: “Đó là mẹ tôi.

- Musa : “Vậy, mẹ anh có cầu xin gì cho anh không?

- Người đàn ông: “Có.

- Musa : “Bà cầu xin cho anh điều gì?

- Người đàn ông: “Mẹ tôi chỉ cầu xin cho tôi mỗi một lời câu duy nhất.

- Musa : “Bà cầu xin điều gì?

- Người đàn ông: “Mỗi lần hành lễ Salah là mẹ tôi cầu xin: Lạy Allah, xin hãy ban cho con trai bề tôi được ở cạnh Musa trên Thiên Đàng.

- Musa hô to: “Allahu Akbar, ta chính là Musa con trai của ‘Imran và anh là người sẽ ở cạnh Ta trên Thiên Đàng.

{Và Thượng Đế của Ngươi (Thiên Sứ) sắc lệnh cho các ngươi phải thờ phượng duy nhất một mình Ngài và phải đối xử tử tế với cha mẹ. Nếu một trong hai người họ hoặc cả hai sống chung với các ngươi đến tuổi già thì các ngươi chớ buông tiếng ‘uf’ (âm thanh biểu hiện sự bất kính) với hai người họ, và chớ xua đuổi hai người họ, mà các ngươi phải ăn nói với hai người họ bằng lời lẽ đầy tôn kính.} (chương 17 - Al-Isra: 23).

 

Quí thân hữu Muslim, hãy mở rộng cỏi lòng mình và hãy hài lòng thỏa mãn những gì hiện tại, nếu chúng nghèo thì hãy biết rằng có người khác còn nghèo hơn chúng ta, nếu chúng ta đói khổ thì có người khác đói khát hơn chúng ta. . . chúng ta chớ luôn miệng than vãn ôi sao tôi khổ quá, ôi sao tôi nghèo quá. 

Đừng có sống quá tuyệt vọng như thế nữa mà hãy biết rằng không phải tai ương mà chúng ta mắc phải là do lỗi lầm của chúng ta đã gây ra và cũng không phải do chúng ta đã làm tội lỗi mới bị tai ương thế này. Đáng lẽ ra, chúng ta hãy luôn miệng nói Alhamdulillah, tạ ơn Allah với hồng ân đã ban, nếu như Allah không mở cho mình một cửa nào đó, biết đâu Ngài lại mở cho mình những cánh cửa khác để anh vào; biết đâu việc Allah không cho mình thoả mãn vì thứ mình khát khao bởi có thể nó sẽ mang tai ương cho mình và đôi khi điều làm mình ghét bỏ lại là điều tốt cho mình thì sao. 

Vì vậy, hãy hài lòng, hãy mĩm miệng cười với thực tại cho dù chúng ta chỉ có được một miếng ăn trong tay, Nabi đã từng nói về niềm hạnh phúc của một người:

{Ai qua đêm an toàn trong nhà của mình, với cơ thể khỏe mạnh và có được thức ăn của ngày hôm đó là tựa như y đã chiếm hữu được trần gian.}

Thân hữu Muslim, cuộc sống trần gian luôn phụ thuộc vào tiền định của Allah an bày, đừng làm thân mình thêm mệt mỏi, đừng ép nó làm quá sức lao động, đừng sống bi quan, đừng mang tâm trạng lo lắng, sợ hãi thái quá. Nếu như anh xem nặng trách nhiệm với Allah, hết long tin tưởng nơi Ngài và Đời Sau, thì Ngài sẽ không bỏ mặc anh bao giờ:

{Không một sinh vật nào trên trái đất mà Allah không cung cấp bổng lộc cho nó. Ngài biết rõ nơi chúng cư ngụ và nơi chúng sẽ chết. Tất cả đều được ghi chép rõ ràng trong Quyển Kinh (Mẹ - Lawhu Al-Mahfuzh).} (chương 11 - Hud: 6).

Trong vũ trụ bao la này không một sinh vật nào từ kích thướt khổng lồ đến sinh vật bé nhỏ nằm sâu trong đáy đại dương… tất cả đều được Allah ban cho nguồn lương thực đến chúng theo cách của Ngài. Điều yêu cầu anh hiện tại là hãy hài lòng những gì mình đang có, hãy tìm mọi cách tốt đẹp mang lại lợi ích cho mình rồi phó thác cho Đấng Tạo Hóa, có thế anh sẽ được cuộc sống ngọt ngào hạnh phúc.

Mới hơn Cũ hơn
Bài viết liên quan