Hadith thứ bảy - Phân Tích 40 Hadith Nawawiyah.
7- Ông Abu Ruqoiyah Tameen bin Âus Al-Dary (cầu xin Allah hài lòng về ông) thuật lại lời Nabi (cầu xin Allah ban bình an và phúc lành cho Người): "Đin (Tôn giáo) là lời khuyên bảo." Chúng tôi hỏi: vì ai thưa Rosul? Người đáp: "Vì Allah, vì Kinh Sách của Ngài, vì Rosul của Ngài, vì những Imam của người Muslim và vì toàn thể người Muslim." Hadith do Al-Bukhory ghi lại ở phần Iman, chương lời Nabi (cầu xin Allah ban bình an và phúc lành cho Người): "Đin (tôn giáo) là lời khuyên bảo." Hadith trang 35 do nhà xuất bản Bait Al-Afkaar Al-Đâuliyah và Muslim ghi lại ở phần Iman, chương phân tích quả thật Đin (tôn giáo) là lời khuyên bảo, Hadith số 55 và 95.
Phân tích Hadith:
* Chữ "Đin" trong tiếng Arập mang hai nghĩa: "Đin
A'mal (tức hành động tôn thờ)"
và "Đin Jazạ
(tức thưởng phạt cho sự tôn thờ)". Câu kinh:
{Đức Vua của ngày Đin.} Al-Fatihah: 4.
Ngụ ý chữ "Đin" trong câu kinh là
"Đin Jazạ (tức thưởng phạt
cho sự tôn thờ)". Còn câu:
{Và TA (Allah) chỉ hài lòng cho các ngươi về Đin Islam mà thôi} Al-Ma-i-dah: 3.
Ngụ ý chữ "Đin" trong câu kinh là
"Đin A'mal (tức hành động
tôn thờ)"
* Chữ "khuyên
bảo" có nghĩa là thật thành
tâm làm điều đó.
* Khuyên bảo vì Allah mang hai
ý nghĩa:
+ Thành tâm thi hành sự tôn thờ
vì Ngài.
+ Chứng nhận rằng: chỉ Allah duy nhất trong việc tạo hóa, xứng đáng tôn thờ và những đại danh và đặt tính của Ngài.
* Khuyên bảo vì Kinh Sách của
Ngài (tức Thiên Kinh Qur'an) mang nhiều ý nghĩa sau:
+ Bảo vệ Kinh Thiên Qur'an tức
bảo vệ tránh khỏi sự chỉnh sửa, thay đổi, thêm bớt của con người đồng thời chỉ
ra sự vô hiệu của những ai thay đổi.
+ Thật lòng tin tưởng mọi tin
tức có trong Qur'an không chút nghi ngờ, nếu ai phủ nhận hay nghi ngờ bất cứ
tin tức nào có trong Qur'an thì y không phải là người khuyên bảo mà là người
Kafir.
+ Thi hành mọi mệnh lệnh có
trong Qur'an, nếu không thi hành thì không phải là người khuyên bảo.
+ Tránh xa mọi lệnh cấm có
trong Qur'an, nếu không thi hành thì không phải là người khuyên bảo.
+ Tin tưởng chắc chắn rằng mọi
giáo lý có trong Thiên Kinh Qur'an là những giáo lý tốt đẹp nhất, phù hợp nhất
mà không có giáo lý nào bằng.
+ Tin tưởng chắc chắn rằng
Thiên Kinh Qur'an là lời phán của Allah từ chữ cho đến ý nghĩa, là lời phán thật
sự do chính Ngài phán rồi mặc khải vào con tim của Nabi Muhammad (cầu xin Allah ban bình an và phúc lành cho
Người) qua trung gia Đại Thiên Thần Jibreel để cho Nabi Muhammad (cầu xin Allah ban bình an và phúc lành cho
Người) dùng Qur'an khuyến cáo nhân loại bằng ngôn ngữ Arập.
* Khuyên bảo vì Rosul (cầu xin Allah ban bình an và phúc lành cho
Người) của Allah mang nhiều ý nghĩa sau:
+ Noi theo Sunnah của Người và
không bao giờ noi theo bất cứ ai ngoài Người, vì Allah đã phán:
{Chắc chắn trong
các ngươi có vị Rosul của Allah, Người là một gương đạo đức mẫu mực cho những
ai hy vọng về (cuộc gặp gỡ) với Allah và ngày (phán xử) cuối cùng và đồng thời
họ tưởng nhớ Allah thật nhiều.} Al-Ahzaab: 21.
+ Tin tưởng chắc chắn rằng Rosul của Allah là người thật,
việc thật không hề có dối trá hay bịa đặt và Người là Người chân thật nhất,
đáng tin cậy nhất.
+ Tin tưởng tất cả mọi thông tin do người thông báo từ
quá khứ đến hiện tại và cả tương lai.
+ Thi hành mọi mệnh lệnh của Người.
+ Tránh xa mọi lệnh cấm của Người.
+ Luôn bảo vệ giáo lý do Người truyền đạt.
+ Tin tưởng rằng những gì do Rosul truyền đạt là do chính
Allah mặc khải bắt buộc phải thi hành tất cả, bởi những gì được xác thực từ
Sunnah thì có hiệu lực như Qur'an, như Allah đã phán:
{Hỡi những người có đức tin! Hãy tuân
lệnh Allah và tuân lệnh Rosul.} Al-Nisa: 59.
Allah phán ở chương khác:
{Ai tuân lệnh Rosul thì quả chắc đã
tuân lệnh Allah} Al- Nisa: 80.
Allah phán ở chương khác:
{Và vật gì do Rosul
ban cho các người thì hãy nhận nó và vật gì bị Rosul cấm thì hãy tránh xa nó
ngay} Al-Hashr: 7.
+ Luôn sát cánh giúp đỡ, chống đỡ Nabi (cầu xin Allah ban bình an và
phúc lành cho Người) lúc Người còn sống, còn nếu đã chết chống đỡ Sunnah của
Người.
* Khuyên bảo vì những
Imam của người Muslim:
Imam là người gương mẫu như Allah đã phán:
{Quả thật, Ibrohim là một nhà lãnh đạo
hết lòng sùng bái Allah, duy chỉ tôn thờ Ngài.} Al-Nahl: 120.
Imam còn mang nghĩa là bề tôi trung kiên của Allah, như được nhắc:
{Và hãy biến chúng tôi thành người
lãnh đạo cho những người biết kính sợ} Al-Furqon: 74.
Imam của những người Muslim được chia làm hai loại người:
a) Các học giả Ulama: là những người thừa kế được kiến thức,
sự tôn thờ, tính tình và sự truyền bá Islam từ Nabi, họ là những người đầu tiên
hiểu biết thật sự chủ đề sự việc, bởi họ là những người trực tiếp đối diện với
mọi thể loại người từ người bình thường đến những người có cấp bậc trong xã hội
để kêu gọi đến với tôn giáo của Allah.
b) Những nhà lãnh đạo thi hành theo giáo lý Islam, bắt buộc
họ phải áp dụng giáo lý đó lên bản thân chính họ và cả những người khác.
* Khuyên bảo vì các học giả Ulama mang những nghĩa sau:
+ Thương yêu họ, bởi không yêu thương họ bạn sẽ không xây
được nền tảng giáo lý.
+ Bảo vệ, giúp đỡ họ trong việc tuyên truyền chân lý, đồng
thời phổ biến sách vở của họ bằng mọi phương tiện thông tin đại chúng phù hợp với
mỗi thời đại mỗi nơi.
+ Bảo vệ danh dự, tiếng tăm của họ tức không hài lòng cho
bất cứ ai nói xấu về họ, chê bai, khiển trách họ, còn nếu bạn nghe được người
khác chê bai các học giả Ulama trước mặc bạn thì hãy làm theo những phương án
sau:
Thứ nhất: chấn chỉnh lại những gì sai lầm, hiểu lầm, giả
dối, bịa đặt từ người nói, kế tiếp làm theo phương án hai.
Thứ hai: Xem xét xem người nói có cố ý nói như thế không
hay chỉ là sự hiểu lầm.
Thứ ba: nếu chỉ là sự hiểu lầm thì giải thích liền vấn đề
hiểu làm đó rồi báo cho mọi người biết rằng những gì Ulama nói mới là đúng còn
ai nói khác họ thì tự chịu trách nhiệm cho câu nói của mình.
Thứ tư: phải dùng lời lễ vô cùng lịch thiệp để diễn giải
phân tích đặt biệt đối với những người có cấp bậc trong xã hội.
Có người vô học nói ra những lời thiếu tôn trọng khi gặp
các học gia Ulama khi biết được những gì Ulama đó nói khác với những gì họ biết
họ tỏ ra vô cùng tức giận, vô đạo đức đôi khi lại tát cho Ulama đó bạt tay rồi
nói những lời thiếu tế nhị: tại sao ông lại nói những lời này, lời nói của ông
quả là sai lầm, chẳng lẽ ông không sợ Allah à?. Nhưng sau khi cùng nhau nghiên
cứu lại thì những Ulama nói mới là đúng còn những gì họ hiểu là sai, họ cứ tưởng
mình đi đúng trên đường Sunnah đúng đường của tiền nhân nhưng thật ra họ lại ở
một nơi xa nhất.
Do đó, khi con người tự hào về bản thân mình thì xem người
khác chỉ bằng hạt bắp, hãy cẩn thận về điều này. Cầu xin Allah được bình an.
+ Trong những điều khuyên bảo vì Ulama gồm: một khi gặp họ
làm sai thì chớ im lặng và nói: ông ta hiểu biết hơn tôi mà hãy tranh luận với
họ bằng phép lịch sự, tôn trọng bởi con người đôi khi gặp phải sai lầm cần phải
được nhắc nhở và đây cũng là sự khuyên bảo vì Ulama.
+ Chỉ dạy họ cách tuyên truyền phù hợp, đúng lúc. Bởi có
một số học giả Ulama rất yêu thích việc truyền đạt kiến thức sẽ thấy ông ta nói
mọi lúc mọi nơi thì làm cho mọi người cảm thấy nặng nề, chán ngán bởi mỗi khi
có mặt ông trong nhóm thì liền đứng dậy nói. Khi thế hãy chỉ họ cách truyền đạt
phù hợp, đúng lúc, đúng chổ.
Vì thế, chúng ta thấy được rằng Nabi (cầu xin Allah ban bình an và phúc lành cho Người) đã khuyên bảo các bằng hữu của mình với những lời khuyên bảo rất ngắn gọn súc tích trong khi lời nói của Người mọi người đều muốn lắng nghe nhưng người lại sợ làm mọi người chán ngán, vậy là người thông minh cần phải hòa đồng biết lựa chọn cơ hội tốt đẹp và phù hợp.
* Khuyên bảo vì các nhà lãnh đạo mang những ý nghĩa sau:
+ Công nhận sự lãnh đạo của họ còn ai không công nhận họ
thì không phải là người khuyên bảo vì họ, bởi một khi không công nhận sự lãnh đạo
của họ thì không hề làm theo mệnh lệnh cũng như tránh xa lệnh cấm của họ. Cho
nên, bắt buộc phải công nhận sự lãnh đạo của họ, nếu người nào chết mà không dưới
sự lãnh đạo của nhà lãnh đạo thì y chết như những người thời tiền Islam, cho dù
nhà lãnh đạo thuộc tầng lớp nào cũng phải nghe theo.
+ Phổ biến đến mọi người sự tốt đẹp của nhà lãnh đạo, bởi
điều đó làm cho mọi người thương yêu nhà lãnh đạo hơn và khi đã yêu thương thì
họ sẽ thi hành mọi mệnh lệnh của nhà lãnh đạo đưa ra.
Ngược lại, có một số người do lòng đố kỵ điều kiển họ nên
đã nói toàn điều xấu về nhà lãnh đạo, che dấu đi điều tốt thì quả đây là điều bất
công.
Thí dụ: nhà lãnh đạo chỉ làm sai một điều gì đó thì bị
bêu xấu đủ điều họ đã quên đi biết bao nhiêu điều tốt mà nhà lãnh đạo đó làm,
quả đây là điều vô cùng bất công.
+ Thi hành mọi điều lệnh, lệnh cấm do nhà lãnh đạo ra lệnh
ngoại trừ việc bảo làm tội lỗi với Allah thì không làm theo bởi không được phép
vâng lời tạo vật để làm tội lỗi với Đấng Tạo Hóa Allah, tuân lệnh nhà lãnh đạo
cũng là sự tôn thờ Allah với bằng chứng là câu kinh:
{Hỡi những người có đức tin! Hãy tuân
lệnh Allah, tuân lệnh Rosul và các nhà lãnh đạo của các người.} Al-Nisa: 59, Allah đã định việc tuân lệnh họ thuộc
trong những mệnh lệnh của Ngài và những gì Allah ra lệnh đều thuộc sự tôn thờ.
Nếu nhà lãnh đạo có làm tội lỗi với Allah cũng bắt mọi
người thi hành theo, bởi bắt buộc họ phải là người không phạm tội với Allah
không phải là điều bắt buộc.
+ Nếu nhà lãnh đạo có sai chúng ta phải che dấu những điều
xấu đó không phổ biến cho mọi người biết,
nếu ai làm thì chẳng qua trong con tim người đó có nhiều hiềm khích, thù hằn, đố
kỵ với họ, bởi điều đó nếu được lan truyền sẽ dẫn đến tình trạng tự tách ly khỏi
sự quản lý của nhà lãnh đạo dẫn đến rất nhiều điều xấu khác không đón được kết
quả.
Che dấu những điều xấu của họ không đồng nghĩa với việc
im lặng bỏ mặc họ làm gì làm ngược lại, phải khuyên can họ bằng trực tiếp nếu
có thể, nếu không thì nhờ đến các vị học giả Ulama khuyên bảo họ. Vì vậy,
Usamah bin Zaid t đã ngăn chặn lời nói xấu của một
nhóm người nói với ông rằng: tại sao ông không làm và không nói về người này và
người này, nghe vậy ông đáp: chẳng lẽ mọi người muốn tôi kể hết cho mọi người
nghe tất cả những gì tôi đã nói với nhà lãnh đạo hả? Điều này thì không thể.
Con người không thể nào kể hết cho mọi người nghe những
gì đã nói với nhà lãnh đạo, bởi nếu nhà lãnh đạo làm theo thì mọi người sẽ nói:
ông ta quá hèn yếu còn không làm theo thì mọi người nói y là người độc tài, độc
quyền.
Bởi thế, sự sáng suốt nhất là không nói cho mọi người về
điều gì cả bởi điều đó dẫn đến nhiều chuyện ngoài ý muốn.
+ Không tách ly khỏi sự quản lý của họ, không chống đối lại
họ và Nabi (cầu xin Allah ban bình an và phúc lành cho Người) đã không cho mọi người cơ hội kháng
cự lại nhà lãnh đạo của họ với câu nói:
"Cho
đến khi các người thấy được sự phủ nhận Allah của họ thật rõ ràng thì đó mới là
bằng chứng trước Allah." Hadith do Al-Bukhory và
Muslim ghi lại.
Hỏi: nếu cho phép tách ly khỏi họ những nhà lãnh đạo với những
điều kiện thì có được tách ly không? Bởi có sự khác nhau giữa hai điều được
phép tách ly và bắt buộc tách ly.
Đáp: Không được phép tách ly, bởi sự tách ly là muốn mọi việc
được tốt đẹp hơn và làm sao trở nên tốt đẹp hơn chỉ là một nhóm nhỏ, vũ khí lại
ít trong khi tập thể là nhóm người rất mạnh về mọi mặt, bởi việc tách ly sẽ dẫn
đến sự đổ máu, xâm phạm đến điều Harom chứ không có lợi gì cả như chúng ta đã
chứng kiến cảnh tách ly của nhóm Khowarij đã tách ly khỏi vị thủ lĩnh Aly bin
Abu Tolib cho đến ngày nay và đã xảy ra không biết bao là điều xấu xa chỉ có Allah mới
rõ.
Nhưng có một số người đã châm
chính, đã nhóm lên ngọn lửa hiềm khích thù hằn mà chẳng nghĩ đến kết quả sẽ ra
sao, đây quả là điều sai lầm vô cùng to lớn.
Như thế nào mới gọi là phủ nhận
Allah? Bởi có số người cho rằng điều này là phủ nhận Allah còn số người khác
thì không. Trả lời cho ý này dựa vào câu nói của Nabi (cầu xin Allah ban bình an và phúc lành cho Người): "sự
phủ nhận Allah của họ thật rõ ràng" tức không chút nghi ngờ
như tận mắt thấy họ lại bụt tượng hoặc chính tay nghe họ chữi Allah hoặc Rosul
hoặc những gì tương tự.
* Khuyên bảo vì toàn thể người
Muslim: là thể hiện sự yêu thương, sự vui tươi, chào hỏi Salam, giúp đỡ họ và
làm những điều có lợi họ bảo vệ họ tránh mọi điều xấu có hại.
Bạn phải biết rằng khi nói chuyện với người bình thường không giống như người có chức quyền, nói với người có học thức khác với người dốt nát, vì vậy tùy người mà có lời nói phù hợp, hãy khuyên bảo mọi người theo khả năng có thể.
* Những bài học rút từ Hadith:
1- Các bằng hữu rất tranh thủ
để hỏi Nabi (cầu xin Allah ban bình an
và phúc lành cho Người) về kiến thức Islam và họ hỏi tất cả mọi điều mà
người Muslim cần phải biết đến nó thể loại như khi Nabi (cầu xin Allah ban bình an và phúc lành cho Người) kể về sự xuất
hiện của Đajjal ngày đầu tiên dài bằng một năm thì họ liền hỏi vậy phải dâng lễ
Solah như một ngày có đủ không? Dựa vào đó những gì các bằng hữu không hỏi đến
thì chúng ta đừng có hỏi đặt biệt là về các đại danh và đặt tính tuyệt đối của
Allah, do vậy mà Imam Malik đã cho rằng câu hỏi về "sự
an tọa trên ngai vương của Allah là như thế nào?" là câu hỏi Bid-a'h bởi
người hỏi đã hỏi điều mà các Sohabah đã không hỏi đến.
2- Là tập thể Muslim bắt buộc
phải có người Imam để dẫn dắt họ, có thể là Imam quản lý việc chung tất cả hoặc
chỉ giải quyết một bộ phận nào thôi.
Giới học giả Ulama
nói: nếu trong Masjid có Imam chính thức thì những người khác không được phép
điều khiển buổi lễ Solah mà không có phép của Imam chính thức.
Vì thế, mà Nabi (cầu xin Allah ban bình an và
phúc lành cho Người) đã ra lệnh cho những
người đi du hành rằng: nếu trong nhóm có ba trở lên người thì cử ra một người
quyết định mọi công việc của họ để tránh khỏi tranh cải những điều không phải.
Một khi đã cử ai làm người chỉ huy thì bắt buộc phải nghe theo lời người chỉ huy đó nếu không thì còn gì ý nghĩa chỉ huy nữa nhưng chỉ nghe trong khuôn khổ Islam tức không được nghe lời người chỉ huy làm những điều trái ngược với giáo lý Islam.